Qua sông ai nhớ những chuyến đò?
2018-11-20 01:24
Tác giả:
Cả một đời người dài như thế, rộng như thế, con cho rằng, chẳng có ai miệt mài hơn người làm nghề dạy chữ đâu thầy cô.
Hồi bé, cứ vào độ cuối thu, mùa tri ân về, những đứa trẻ như chúng con chỉ biết mong ngóng ngày nhà giáo để được tung tăng cầm những nhành hồng đỏ thắm dâng tặng thầy cô. Cả đám đứa hí hoáy vẽ thiệp, đứa chăm chút viết những dòng chữ nắn nót đề tặng cô thầy mấy dòng thơ con cóc. Tuổi thơ của chúng con thật may mắn được dìu dắt bởi bàn tay của người. Người ta bảo rằng nghề nhà giáo là nghề cao quý nhất. Chúng con của thời điểm ấy còn chưa hiểu hết được ý nghĩa của nghề cao quý đó. Chỉ biết rằng, thầy cô chính là người tận tụy bên những trang giáo án, cần mẫn giúp chúng con với những bài học trên bục giảng. Thầy cô cũng là người rèn dũa chúng con thành những người có ích cho xã hội.
Lớn lên, rời trung học, con bước vào giảng đường đại học. Có lẽ vì cái duyên cái phận, con từng bước trưởng thành trong môi trường sư phạm, nơi tôi luyện nên những nhà giáo tương lai. Phải chăng vì thế con đã yêu hơn nghề nhà giáo, đã biết trân trọng và biết ơn hơn những công lao to lớn của thầy cô.
Con bồi hồi khi nghĩ về những năm tháng tuổi trẻ, con đã được sự dạy dỗ của biết bao người thầy. Có những người thầy hai mươi trôi qua vẫn tận tụy với bao thế hệ học sinh. Có những người thầy đã bạc phơ mái tóc, làn da nhăn nheo cùng năm tháng nhưng vẫn nhẫn nại đứng trên bục giảng bài. Có những người thầy cả một đời cống hiến, mồ đã xanh cỏ vẫn còn in nghiêng trong những nét chữ thân thương. Thầy cô của chúng con, có người còn sống, có người đã xuôi tay bên những chuyến đò, nhưng mãi mãi đã sống trong chúng con như những tín ngưỡng tươi đẹp. Mỗi một đời người giống như một dòng sông xanh, lững lờ trôi trên bước nhảy của thời gian. Thầy cô chính là những người lái đò khiêm nhu nhất, cả đời hy sinh vì công cuộc dạy chữ trồng người. Những người lái đò chở khách sang sông, từ thế hệ này qua thế hệ khác, đưa chúng con cập bến tương lai.

Bao mùa tri ân, con tự hỏi, trên hành trình của người lái đò, bao nhiêu người khách đã an toàn sang sông? Bao nhiêu người đã thành công? Bao nhiêu người đã thành người? Công thành danh toại, qua sông rồi, còn ai nhớ những chuyến đò năm xưa?
“Tôi về tìm thầy
Có người bảo lên sông ngân hà mà hỏi
Có người bảo thầy vẫn chèo đò đưa thiên hạ qua sông…”
(Thầy tôi – Nguyễn Thúy Quỳnh)
Chuyến đò của cuộc đời cùng với người lái đò năm ấy có lẽ giống như một hồi ức sống động, một đoạn thanh xuân đẹp đẽ nhất của cuộc đời. Sự hy sinh của những người lái đó năm ấy, chúng con nguyện khắc cốt ghi tâm. Thầy cô đã lặn lội đưa chuyến đò của chúng con thuận lợi qua sông giữa muôn trùng phong ba bão táp, rồi lại rẽ sóng về lại bến cũ chở thế hệ khác sang sông. Người ta nói rằng phải là người nhẫn nại lắm mới có thể làm nghề giáo. Bởi cùng một con đường người thầy lại nhẫn nại với từng đứa trẻ. Nghề giáo chẳng đơn thuần là dạy chữ, nghề giáo còn là công cuộc trồng người. Nắm giữ trong tay cuộc đời của những thế hệ trẻ, người làm nghề giáo chẳng phải là người cao quý lắm sao?
“Thầy đưa tôi qua sông bằng hành trang là một con đò
Thầy đưa tôi qua sông bằng tấm lòng tình yêu mênh mông
Thầy đưa tôi qua sông, cho tôi hướng ra biển rộng
Biển đời, biển người bao la…
Thầy đứng sau những thành công những vinh quang tỏa sáng
Rồi lặng thầm mang kiếp đò đưa
Nghe sao nghèn nghẹn bước chân nào đã đi qua đời tôi.”
Lời bài hát “Người đưa đò” của nhạc sĩ Võ Đảm đưa ta về với những miền ký ức không tên, rồi vô thức bồi hồi xúc động khi nghĩ đến những người thầy. Năm tháng học trò sao qua nhanh thế, chưa kịp cảm tạ hết công ơn của người đã bạc trắng ký ức bởi màu thời gian. Câu chuyện bên những chuyến đò năm xưa đã cũ nhưng mãi đến tận bây giờ con mới hiểu hết công lao to lớn của thầy cô. Chẳng biết làm sao để nói hết công ơn ấy, bởi vì thế gian này còn chuyến đò nào nặng nghĩa tình cho bằng chuyến đò của thầy cô.
Thầy cô ơi! Chúng con chẳng thể bé lại, chẳng thể quay về những chuyến đò năm cũ để cúi đầu tri ân người làm nghề giáo. Nhưng thầy cô biết không, mỗi độ 20/11 về, trong chúng con lại bồi hồi xúc động, mắt ướt nhòa nhớ da diết những năm tháng học trò đã qua. Vẫn còn nguyên vẹn trong con những cảm xúc khi cô cầm tay con uốn nắn từng con chữ. Văng vẳng bên tai vẫn là tiếng giảng bài của thầy giữa cái nắng gắt gao. Và vẫn còn nguyên cả những lần con mắc lỗi, một cái đánh đòn đau điếng con nhớ mãi để chẳng thêm một lần nào làm buồn lòng thầy cô,… Cảm ơn thầy! Cảm ơn cô! Vì đã dìu dắt chúng con nên người.
Con từng hỏi thế gian này đóa hoa nào là đẹp nhất? Đi hết hai phần ba cuộc đời con ngậm ngùi nhận ra chẳng có hoa nào sánh nổi tấm hoa lòng dâng tặng thầy cô.
Nhân mùa tri ân, những đứa học trò nhỏ chúng con nguyện gom từng chùm yêu thương, ngắt bao nhành kính trọng, kết nên vòng biết ơn, gói vào trong những câu chữ. Kính chúc những người đã và đang trở thành người lái đò vững tay chèo, đưa con đò cập bến sang sông. Với tất cả lòng thành kính, xin tri ân thầy cô, những người lái đò vĩ đại của cuộc đời.
“Đời người ai không qua sông, khi qua sông nhớ người đưa đò
Ngàn đời lòng riêng tri ân những tâm hồn xây đời thêm xanh
Dù mai sau ra sao ai khốn khó hay sang giàu
Xin nhớ người đưa đò
Người đưa đò là thầy tôi.”
© Tóc Rối – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Mượn một mùa hè để lưu giữ kỉ niệm giữa chúng tôi
Sau này, cậu ấy có người con gái khác bên cạnh và tôi cũng không chờ cho cậu ấy thích tôi nữa. Tôi chỉ chờ ngày bản thân mình không còn thích cậu ấy mà thôi. Mùa hè năm đó, tôi xin mượn để cùng cậu ấy lưu giữ những kỷ niệm của hai chúng tôi.

Hiraeth: nỗi nhớ nhung và khao khát trở về nơi không thể
Hiraeth có thể trở thành nguồn động lực để chúng ta tận hưởng từng khoảnh khắc trong cuộc sống, để đặt trọng tâm vào việc tạo ra những kỷ niệm mới và sống một cuộc sống đầy ý nghĩa.

Tôi đã hoá thành thiên thần đẹp nhất thế gian này
Nhưng thật may, thật may ông trời ban cậu vào cuộc đời tôi. Chính vào những tôi gục ngã nhất, những lúc tôi đau đớn nhất, những lúc mọi tâm sự của tôi không dám chia sẻ cho bố vì sợ bố đau lòng, thì tôi đã có cậu ở cạnh bên.

Cách loại bỏ một thói quen xấu trong cuộc sống
Sức mạnh của một thói quen có thể khiến con người ta thay đổi với tốc độ nhanh chóng, đặc biệt là những thói quen xấu. Hiện nay, có rất nhiều cách loại bỏ thói xấu dành cho bạn tham khảo. Tuy nhiên, những cách này đòi hỏi phải có đủ sự kiên trì.

Nắm lấy mặt tối trong tâm hồn của bạn để hoàn thiện bản thân
Bất cứ ai cũng đều có những mặt tối trong tâm hồn. Nhưng không phải ai cũng sẵn sàng đối diện với nó.

Trái tim em đủ yếu đuối rồi
Khoảng trống tôi cần Nhưng xin đừng để tôi im lặng Nỗi sợ cô đơn và bóng tối Cũng xin anh đừng bao giờ quay lại Gieo hy vọng rồi dập tắt Trái tim em đủ yếu đuối rồi.

Một thoáng trong mơ
Đức Phật trên đài sen như đang biến hóa trong tâm tưởng tôi. Lúc là tôi. Lúc là nàng. Lúc là này. Lúc là nọ. Và cuối cùng tôi như thấy chính tôi. Tôi mở mắt. Đức Phật trên đài sen vẫn tĩnh lự. Nàng không còn bên tôi. Chỉ còn tôi.

Có lẽ đã đến lúc phải dừng lại
Cuộc đời là một chuỗi hành trình dài mà trên hành trình đó, ta có thể vấp ngã nhiều lần hoặc rất nhiều lần, nhưng quan trọng là ta phải biết lựa chọn lối đi đúng đắn, mở to đôi mắt để bước đi mà không vấp phải những đau khổ, và khi đến đích, ta sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng với những vết thương mà ta phải chịu.

Mong rằng bạn luôn sống thật tốt giữa thế giới rộng lớn này
Mong rằng chúng ta không vì những ngày giông bão tối tăm mà lầm đường lạc lối đánh mất chính bản thân mình, đừng ngụy tạo cho mình một lớp mặt nạ mà hãy sống là chính mình chứ không phải vì một người nào khác. Mong rằng chúng ta không vì những điều không xứng đáng mà ảnh hưởng đến những tháng ngày tươi đẹp, ngập tràn hạnh phúc của bản thân.