Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người lái đò tận tụy

2013-11-20 10:10

Tác giả:


Em từng hỏi cô rằng: “Bao nhiêu năm đi dạy học, cũng chừng ấy bài giảng, dạy đi dạy lại, cô không thấy nhàm chán sao”. Khi ấy cô đã ví những người làm nghề dạy học cũng như những người lái đò vậy. Năm tháng trôi qua, vẫn là con đò ấy nhưng mỗi chuyến đò mỗi khác, mỗi thế hệ học sinh đi qua lại đem lại cho cô nguồn cảm hứng dồi dào và luôn tươi mới. Điều quan trọng là người thầy có biết cách tạo cảm hứng cho học sinh và cho chính mình hay không.

Thế mới biết làm nghề dạy học đâu có dễ. Ai cũng nghĩ nghề giáo viên là một nghề nhàn hạ nhưng không ai biết được cuộc sống đằng sau bảng đen phấn trắng của những người thầy. Trong khi người ta được nghỉ ngơi sau một ngày lao động mệt mỏi thì những người thầy, người cô, sau mỗi buổi dạy lại chong đèn tới khuya để soạn giáo án, chấm điểm những bài kiểm tra. Một cô giáo yêu nghề là một cô giáo không nhàn hạ. Vì vậy khi mẹ em định hướng cho em theo học ngành sư phạm, em đã rẽ sang một hướng khác. Bởi em chưa đủ tự tin rằng mình sẽ yêu thương học trò và hết lòng vì sự nghiệp trồng người như cô.

20.11

Cổ nhân có câu: “Một thầy thuốc sai lầm có thể giết chết một người, một kiến trúc sư sai lầm có thể giết chết một nhà, một nhà giáo sai lầm có thể giết chết cả một thời đại”. Thế mới biết vai trò của người thầy quan trọng đến nhường nào. Vì vậy nghề nhà giáo đâu phải là một nghề nhàn hạ, đâu phải là một nghề có thể tùy tiện lựa chọn phải không cô?

Cô từng nói với em rằng, cô sinh ra để làm cô giáo và cô chỉ thích làm nghề giáo viên thôi. Em cũng nghĩ sẽ chẳng có nghề nào khác phù hợp với cô hơn nghề giáo viên. Em nhớ nhất khuôn mặt vuông chữ điền phúc hậu của cô, nhớ mái tóc dài bồng bềnh, nhớ giọng nói ấm áp mỗi khi cô giảng bài. Giờ đây đã trở thành kỉ niệm. Thời gian và không gian đôi khi thật tàn nhẫn. Giờ đây muốn được nhìn thấy cô, muốn được nghe giọng nói của cô như ngày xưa cũng chẳng được. Với khoảng cách như thế này em chỉ có thể gọi điện cho cô, nghe giọng nói của cô qua điện thoại, em cũng thấy ấm lòng. Sẽ không phải là những tiếng “Alô” như thông thường, mà câu đầu tiên cô nói với em là “Nga à” để em biết rằng cô vẫn luôn nhớ tới em và luôn yêu quý em như ngày nào.



Sau ngày tốt nghiệp, trong một buổi mấy cô trò ngồi trò chuyện với nhau, cô bảo sau này em là đứa vất vả nhất. Học khối C không có nhiều sự lựa chọn như những khối khác, có bạn thi báo chí, bạn thi sư phạm, hành chính,…Còn em lại thuần túy theo con đường nghiên cứu Văn học. Viên Mai đã từng nói: “Lập thân tối hạ thị văn chương”. Theo đuổi văn chương có nghĩa là khi ra trường em phải chấp nhận mức lương thấp, cơ hội nghề nghiệp không nhiều và khó có thể giàu được bằng nghề. Nhưng cô cũng nói với em rằng: “Nhất nghệ tinh nhất thân vinh. Nếu em hết lòng vì nghề thì nghề sẽ không phụ em đâu”. Nghe lời cô dặn, dù làm bất cứ việc gì em cũng đều cố gắng hết sức, dù thành công hay thất bại thì em cũng không hổ thẹn với lòng mình.

Ngày ấy có lẽ em là đứa học trò cô thương nhất dù em không giỏi nhất, cũng không có điểm gì xuất sắc. Ở em chỉ có một tình yêu với văn chương và em thường gửi gắm lòng mình vào từng lời văn câu chữ. Kì thi học sinh giỏi năm ấy em không đoạt giải, em đã buồn rất nhiều và hổ thẹn với cô rất nhiều. Suốt những năm học phổ thông, em chưa làm được gì để đền đáp công ơn dạy bảo và sự yêu thương vô điều kiện cô dành cho em. Thất bại từ kì thi học sinh giỏi, em tự nhủ nhất định em phải đỗ đại học, nhất định em sẽ sống tốt. Đó mới là món quà quý giá nhất mà cô mông đợi từ học sinh phải không cô? Bài thơ cô viết tặng em trong cuốn sổ em vẫn cất giữ như báu vật. Những lời cô dặn em chưa bao giờ quên.

người lái đò tận tụy

Cô như dòng suối mát lành chảy vào tâm hồn em nguồn cảm hứng trong trẻo vô ngần. Em yêu cô cũng như yêu văn chương vậy. Ở cô luôn toát ra cái khí khái thanh cao như một bông sen thơm ngát, loài hoa mang tên cô. Cuộc đời em, được gặp cô, được cô dạy bảo là một hạnh phúc lớn lao, đối với em cô chính là người mẹ thứ hai.

Nghề nhà giáo nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Dù ai đi đâu, làm gì, quyền cao chức trọng đến bao nhiêu vẫn phải cúi đầu trước những người thầy của mình. Những người thầy không chỉ dạy cho chúng em kiến thức mà còn dạy chúng em đạo làm người, đó chính là sự nghiệp “trồng người” đầy thiêng liêng cao quý của nghề nhà giáo. Và chúng em biết rằng những điều mà chúng em làm được, những đỉnh cao mà chúng em chạm tới phần lớn nhờ công ơn dạy dỗ của những người thầy, người cô.

Nhân ngày 20.11, ngày hiến chương các nhà giáo Việt Nam, em xin gửi lời tri ân sâu sắc đến những người thầy, người cô đã dìu dắt chúng em suốt những chặng đường dài. Thầy cô như những người lái đò tận tụy, chở từng thế hệ học sinh đến với bến bờ tri thức, bến bờ của sự trưởng thành. Em xinh kính chúc thầy cô luôn khỏe mạnh, luôn hạnh phúc và luôn thành công trong sự nghiệp. Những lời thầy cô dạy năm nào em vẫn luôn khắc cốt ghi tâm và nguyện mang theo suốt cả cuộc đời.

•    Nguyễn Hằng Nga



Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top