Sài Gòn một đêm mưa
2022-11-10 01:20
Tác giả: Doanh Doanh
blogradio.vn - Mưa tạnh, trời đã khuya, ông khuyên tôi nên về nhà sớm, chào tôi và không quên cúi người cảm ơn tôi một lần nữa, tay cầm hai hộp cơm bước về phía bên kia cầu. Dáng ông mờ dần trong ánh đèn đường yếu ớt. Chẳng biết từ bao giờ mắt tôi ngấn lệ, lòng tôi vừa giận lại vừa thương.
***
Đang lang thang trên phố cùng chiếc xe máy vừa mới rửa hồi chiều. Tôi đang đi tìm cho mình nguồn cảm hứng cho mình để viết tiếp bài viết còn dang dở ở nhà. Tôi lượn vài vòng quanh khu phố tôi sống, chìm đắm tâm hồn mình trong ánh vàng của đèn đường, tiếng động cơ nổ đều đều bên tai và tiếng còi đôi lúc làm tôi giật bắn mình.
Đầu tôi trống rỗng mà nhẹ nhàng, deadline hôm nay không gấp và hôm nay tôi không nổi thêm một cục mụn nào. Gió lùa qua mái tóc mượt đang còn hơi ẩm, gió hơi lạnh, có lẽ trời sắp mưa nhưng tôi chẳng buồn về nhà. Có lúc tôi thích mình như thế. Lòng nhẹ nhàng và đầu óc không cần nghĩ ngợi.
Và trời mưa thật. Ôi cái cơn mưa mùa thu vừa nặng hạt lại còn lạnh buốt. Tôi tấp xe vào bến xe buýt gần đấy trú mưa, trời mưa nhưng không có gió, tôi thích như vậy.
Ngồi ngắm những hạt mưa thi nhau rơi trên mái rồi lăn xuống tấm kính đằng sau lưng thành những vệt dài cũng là một điều rất thích thú. Mưa to lắm, trắng xóa cả vùng trời, những ánh đèn đường cũng vì thế mà trở nên mờ nhạt dần. Ấy vậy mà nó chẳng thể làm lu mờ đi vẻ đẹp hoa lệ của Sài thành mà còn tô thêm vẻ mờ mờ ảo ảo của thành phố hoa lệ về đêm.
Tôi ngồi đó ngắm nhìn và không có ý định về, tôi đã nghĩ được rất nhiều thứ để viết sau khi trở về nhà, tôi sẽ viết về vẻ đẹp của thành phố trong cơn mưa.
Hai giờ đồng hồ trôi qua, đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm và mưa bắt đầu nhẹ dần, tôi đứng dậy chuẩn bị về và viết ra giấy những gì đang có trong đầu tôi. Chợt một tấm thân bé nhỏ ướt nhẹp làm tôi quên hết những gì đã có trong đầu. Một ông già khoảng chừng ngoài sáu mươi tuổi trên đôi tay đang run lên vì lạnh là một xấp vé số được ông bỏ vào trong một chiếc bọc ni lông cũ kỹ... Người tôi bất chợt run lên theo ông, ông chìa cái bọc vé số ra trước mặt tôi tay vẫn run lên từng hồi “Mua vé số giúp ông với cậu trai trẻ”. Trong vô thức tôi vội nắm lấy bàn tay gầy guộc ấy dìu ông xuống hàng ghế tôi vừa ngồi.
Cảm xúc tôi trùng hẳn xuống, tôi không còn thấy thành phố này xinh đẹp nữa, tôi cũng không thích ngắm Sài Gòn trong cơn mưa tầm tã như hôm nay nữa. Tôi nghe ông kể về cuộc đời ông.
Ông có 2 người con trai nhưng lớn lên chúng đi làm và không về nhà thăm ông bà thêm một lần nào nữa, hai ông bà sống trong một căn nhà nhỏ lụp xụp phía chân cầu dựa vào bán vé và nhặt ve chai mà sống qua ngày. Ông nói rằng hôm nay ông bán không được nhiều, mà hôm nay lại là sinh nhật của bà, ông muốn mua cho bà cái gì đó để bà vui, có thể là hộp cơm tấm của quán đối diện cũng được. Rồi ông kể cho tôi nghe về bà, khi nhắc đến người phụ nữ ấy, đôi mắt vốn đã nhiều nếp nhăn và vàng đi vì thiếu chất của ông dường như sáng lên. Có lẽ ông yêu bà lắm. Một tình yêu tuyệt vời.
Tôi mua hết nắm vé số trên tay ông và mua cho ông thêm 2 hộp cơm tấm. Dù giá của 2 hộp cơm ấy chẳng là bao nhưng ông cứ cúi người cảm ơn tôi rối rít, người ông vẫn không thôi run lên vì lạnh.
Mưa tạnh, trời đã khuya, ông khuyên tôi nên về nhà sớm, chào tôi và không quên cúi người cảm ơn tôi một lần nữa, tay cầm hai hộp cơm bước về phía bên kia cầu. Dáng ông mờ dần trong ánh đèn đường yếu ớt. Chẳng biết từ bao giờ mắt tôi ngấn lệ, lòng tôi vừa giận lại vừa thương.
“Sài Gòn hoa lệ, hoa cho người giàu lệ cho người nghèo” tôi từng đọc được một câu như thế trên mạng và rồi tôi gặp câu nói ấy ngay ngoài đời. Tôi giận hai người con của ông tại sao lại có thể vô ơn bạc nghĩa để ông bà lại sống bơ vơ giữa thành phố đông nghẹt người và phải mưu sinh trong cái tuổi mà lẽ ra người ta đang yên vui cùng con cháu hưởng tuổi già? Sao có thể gạt bỏ hết công sinh thành, ơn dưỡng dục mà để cho cha mẹ mình dầm mưa vì từng đồng xu cắc bạc?
Giận là thế nhưng tôi thương ông hơn, trong cái cuộc sống đầy rẫy thực dụng và dối trá ấy vậy mà vẫn tồn tại một tình yêu giản dị mà chân thành như thế. Khi đã bên nhau quá nửa đời người tình yêu ông dành cho bà vẫn không thay đổi mà ngày càng đậm sâu. Người ta thường nói không tin tình yêu có thật trên đời, trước đây tôi cũng vậy nhưng giờ đây tôi tin rồi. tình yêu là có thật và nó có ở xung quanh ta.
Sau đó tôi có gặp lại ông bà vài lần ở đoạn cầu ấy, bến xe ấy. Tôi vẫn thường ghé chỗ ông mua vài tờ vé số và được ông giới thiệu với bà bằng một cái tên nghe rất yêu “Cậu trai trẻ hôm trời mưa”.
Hôm đấy về nhà, ngồi trước màn hình máy tính, tôi không cần phải nghĩ ngợi gì cả những câu văn về tình yêu ấy cứ thế mà tuôn trào khỏi óc tôi, in lên trang giấy trắng trước mặt. Tình yêu có thể làm sống tất cả, nó làm sống dậy cả hai mảnh đời cơ cực giữa dòng đời.
© Doanh Doanh - blogradio.vn
Xem thêm: Miệng cười nhưng không thể giấu nỗi buồn trong ánh mắt | Radio Tình yêu
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu