Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Sài Gòn một đêm mưa

2022-11-10 01:20

Tác giả: Doanh Doanh


blogradio.vn - Mưa tạnh, trời đã khuya, ông khuyên tôi nên về nhà sớm, chào tôi và không quên cúi người cảm ơn tôi một lần nữa, tay cầm hai hộp cơm bước về phía bên kia cầu. Dáng ông mờ dần trong ánh đèn đường yếu ớt. Chẳng biết từ bao giờ mắt tôi ngấn lệ, lòng tôi vừa giận lại vừa thương.

***

Đang lang thang trên phố cùng chiếc xe máy vừa mới rửa hồi chiều. Tôi đang đi tìm cho mình nguồn cảm hứng cho mình để viết tiếp bài viết còn dang dở ở nhà. Tôi lượn vài vòng quanh khu phố tôi sống, chìm đắm tâm hồn mình trong ánh vàng của đèn đường, tiếng động cơ nổ đều đều bên tai và tiếng còi đôi lúc làm tôi giật bắn mình.

 Đầu tôi trống rỗng mà nhẹ nhàng, deadline hôm nay không gấp và hôm nay tôi không nổi thêm một cục mụn nào. Gió lùa qua mái tóc mượt đang còn hơi ẩm, gió hơi lạnh, có lẽ trời sắp mưa nhưng tôi chẳng buồn về nhà. Có lúc tôi thích mình như thế. Lòng nhẹ nhàng và đầu óc không cần nghĩ ngợi.

Và trời mưa thật. Ôi cái cơn mưa mùa thu vừa nặng hạt lại còn lạnh buốt. Tôi tấp xe vào bến xe buýt gần đấy trú mưa, trời mưa nhưng không có gió, tôi thích như vậy. 

Ngồi ngắm những hạt mưa thi nhau rơi trên mái rồi lăn xuống tấm kính đằng sau lưng thành những vệt dài cũng là một điều rất thích thú. Mưa to lắm, trắng xóa cả vùng trời, những ánh đèn đường cũng vì thế mà trở nên mờ nhạt dần. Ấy vậy mà nó chẳng thể làm lu mờ đi vẻ đẹp hoa lệ của Sài thành mà còn tô thêm vẻ mờ mờ ảo ảo của thành phố hoa lệ về đêm. 

Tôi ngồi đó ngắm nhìn và không có ý định về, tôi đã nghĩ được rất nhiều thứ để viết sau khi trở về nhà, tôi sẽ viết về vẻ đẹp của thành phố trong cơn mưa.

dem_mua_1

Hai giờ đồng hồ trôi qua, đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm và mưa bắt đầu nhẹ dần, tôi đứng dậy chuẩn bị về và viết ra giấy những gì đang có trong đầu tôi. Chợt một tấm thân bé nhỏ ướt nhẹp làm tôi quên hết những gì đã có trong đầu. Một ông già khoảng chừng ngoài sáu mươi tuổi trên đôi tay đang run lên vì lạnh là một xấp vé số được ông bỏ vào trong một chiếc bọc ni lông cũ kỹ... Người tôi bất chợt run lên theo ông, ông chìa cái bọc vé số ra trước mặt tôi tay vẫn run lên từng hồi “Mua vé số giúp ông với cậu trai trẻ”. Trong vô thức tôi vội nắm lấy bàn tay gầy guộc ấy dìu ông xuống hàng ghế tôi vừa ngồi. 

Cảm xúc tôi trùng hẳn xuống, tôi không còn thấy thành phố này xinh đẹp nữa, tôi cũng không thích ngắm Sài Gòn trong cơn mưa tầm tã như hôm nay nữa. Tôi nghe ông kể về cuộc đời ông. 

Ông có 2 người con trai nhưng lớn lên chúng đi làm và không về nhà thăm ông bà thêm một lần nào nữa, hai ông bà sống trong một căn nhà nhỏ lụp xụp phía chân cầu dựa vào bán vé và nhặt ve chai mà sống qua ngày. Ông nói rằng hôm nay ông bán không được nhiều, mà hôm nay lại là sinh nhật của bà, ông muốn mua cho bà cái gì đó để bà vui, có thể là hộp cơm tấm của quán đối diện cũng được. Rồi ông kể cho tôi nghe về bà, khi nhắc đến người phụ nữ ấy, đôi mắt vốn đã nhiều nếp nhăn và vàng đi vì thiếu chất của ông dường như sáng lên. Có lẽ ông yêu bà lắm. Một tình yêu tuyệt vời.

Tôi mua hết nắm vé số trên tay ông và mua cho ông thêm 2 hộp cơm tấm. Dù giá của 2 hộp cơm ấy chẳng là bao nhưng ông cứ cúi người cảm ơn tôi rối rít, người ông vẫn không thôi run lên vì lạnh. 

Mưa tạnh, trời đã khuya, ông khuyên tôi nên về nhà sớm, chào tôi và không quên cúi người cảm ơn tôi một lần nữa, tay cầm hai hộp cơm bước về phía bên kia cầu. Dáng ông mờ dần trong ánh đèn đường yếu ớt. Chẳng biết từ bao giờ mắt tôi ngấn lệ, lòng tôi vừa giận lại vừa thương. 

03_xich-lo

“Sài Gòn hoa lệ, hoa cho người giàu lệ cho người nghèo” tôi từng đọc được một câu như thế trên mạng và rồi tôi gặp câu nói ấy ngay ngoài đời. Tôi giận hai người con của ông tại sao lại có thể vô ơn bạc nghĩa để ông bà lại sống bơ vơ giữa thành phố đông nghẹt người và phải mưu sinh trong cái tuổi mà lẽ ra người ta đang yên vui cùng con cháu hưởng tuổi già? Sao có thể gạt bỏ hết công sinh thành, ơn dưỡng dục mà để cho cha mẹ mình dầm mưa vì từng đồng xu cắc bạc? 

Giận là thế nhưng tôi thương ông hơn, trong cái cuộc sống đầy rẫy thực dụng và dối trá ấy vậy mà vẫn tồn tại một tình yêu giản dị mà chân thành như thế. Khi đã bên nhau quá nửa đời người tình yêu ông dành cho bà vẫn không thay đổi mà ngày càng đậm sâu. Người ta thường nói không tin tình yêu có thật trên đời, trước đây tôi cũng vậy nhưng giờ đây tôi tin rồi. tình yêu là có thật và nó có ở xung quanh ta.

Sau đó tôi có gặp lại ông bà vài lần ở đoạn cầu ấy, bến xe ấy. Tôi vẫn thường ghé chỗ ông mua vài tờ vé số và được ông giới thiệu với bà bằng một cái tên nghe rất yêu “Cậu trai trẻ hôm trời mưa”. 

Hôm đấy về nhà, ngồi trước màn hình máy tính, tôi không cần phải nghĩ ngợi gì cả những câu văn về tình yêu ấy cứ thế mà tuôn trào khỏi óc tôi, in lên trang giấy trắng trước mặt. Tình yêu có thể làm sống tất cả, nó làm sống dậy cả hai mảnh đời cơ cực giữa dòng đời.

© Doanh Doanh - blogradio.vn                                 

Xem thêm: Miệng cười nhưng không thể giấu nỗi buồn trong ánh mắt | Radio Tình yêu

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top