Chiếc tủ ký ức từng khóa kín giờ tớ có thể mạnh mẽ mở ra và đối mặt rồi
2022-11-08 01:20
Tác giả:
Doanh Doanh
blogradio.vn - Tớ không muốn những ký ức đẹp cứ thế bị vùi sâu, nơi giúp tớ trưởng thành, thay đổi lại bị tớ quên đi. Mỗi một ký ức, mỗi một câu chuyện đều mang một ý nghĩa riêng, chúc cô bé trên quãng đường dài phía trước sẽ luôn biết trân trọng từng khoảnh khắc trong đời.
***
Hôm nay tớ sẽ kể bạn nghe những năm tháng bồng bột nhất của đời mình mà bấy lâu nay tớ không dám nhắc lại. Tớ cho rằng khoảng thời gian ấy là khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời mình và ngôi trường ấy chính là chiếc tủ mà tớ dùng để cất những ký ức đó rồi đem khóa chặt lại và đó chính là quãng thời gian cấp 2 của mình.
Năm tháng ấy tớ là một cô bé, một đứa trẻ không mấy dễ thương. Thật đó, người ta từng nói không phải đứa trẻ nào cũng dễ thương, không phải người lớn nào cũng đáng kính và tớ chính là một đứa trẻ như thế.
Hồi đó nghịch lắm. Tớ nghịch đủ thứ trên đời, ương ngạnh với những người khuyên nhủ và ta đây với tụi bạn trong lớp. Tớ làm đủ trò mà mọi người không bao giờ nghĩ rằng một đứa con gái 14, 15 tuổi lại làm ra những việc như thế. Tớ tớ vay tiền bạn bè và tớ chẳng thể nào đủ khả năng chi trả, tớ cùng mấy nhỏ bạn trong lớp bày lên phi vụ trộm chanh của chú bảo vệ và những phi vụ như vậy chỉ xảy ra vào nửa đêm không hiểu sao mà mãi cho đến lúc tụi tớ ra trường vẫn chưa bị phát hiện lần nào.
Có những buổi chiều thay vì lên lớp tự học như những đứa trẻ ngoan khác, tớ lại nằm ngủ ở trong phòng đến tận khi tiếng kẻng báo hiệu đến giờ cơm tối vang lên (thường là khoảng 5 giờ chiều).
Hồi tớ lớp 6 và lớp 7 tớ từng choảng nhau với tụi con trai, tớ trèo lên bàn và dùng hết sức ném dữ dội đống sách vở vào mặt cậu bạn mà đến giờ tớ vẫn nhớ rõ tên, sau mỗi lần choảng nhau như vậy tớ lại bưng mặt khóc.
Tớ cũng từng leo rào ra ngoài chơi net, dù chỉ là đi coi phim nhưng cậu nghĩ xem một đứa con gái lại dám leo rào ra ngoài đi chơi đếm đến tận 3 giờ sáng cùng với một đám nhóc bằng tuổi thì cậu đã hiểu tớ quậy đến mức độ nào rồi.
Tớ có bị trừng phạt vì những lần nghịch ấy không ư? Có chứ, rất nhiều là đằng khác. Thay vì được ôn tồn khuyên nhủ thì chào đón tớ là đòn roi, thầy cô không ưa, bạn bè cô lập.
Thật sự mà nói đó là khoảng thời gian kinh khủng nhất của cuộc đời tớ, tớ không thể nhớ trên người tớ có bao nhiêu vết roi, cũng chẳng thể nhớ tớ đã làm tổn thương bản thân bao nhiêu lần hay hình bóng cô bé cầm quyển vở trên tay đi trong vô thức đã vòng bao nhiêu vòng ở thị trấn Phước An.
Tớ chỉ biết rằng nó ám ảnh mãi trong đầu mình đến tận hôm nay khi đã là hơn 3 năm trôi qua và vô tình thấy video về những năm tháng cấp 2 của mình hiện lên bảng tin facebook tớ vẫn không có một chút hồi ức xinh xắn nào về quãng thời gian ấy. Ra trường đã hơn 3 năm, khi mà tớ đã quay lại thăm trường cấp 3 được 3 lần dù chỉ mới ra trường 3 tháng thì tớ vẫn chưa bao giờ dám quay lại ngôi trường ấy. Tớ vẫn chưa đủ mạnh mẽ để mở khóa chiếc tủ cất giữ những đoạn ký ức đen tối đó.
Phải chăng những suy nghĩ tiêu cực luôn là rào cản cản bước ta đến với những điều tốt đẹp hơn trong đời? Những ám ảnh về một thời bồng bột của tớ luôn khiến tớ không thể vùng lên, bứt phá bản thân để mình trở nên tốt hơn, mạnh mẽ và tự tin hơn.
Khi gặp bất cứ điều gì không hay ngoài kia, khi nghe người khác nói mình có suy nghĩ “khôn sớm” hơn tuổi rất nhiều tớ lại đổ lỗi cho những năm tháng ấy. Tớ chỉ buồn mọi người đã không thể bao dung cho một cô bé đang trong độ tuổi dậy thì bồng bột, tớ buồn vì thầy cô đã không tìm cách giải quyết tốt hơn việc gọi phụ huynh lên làm việc, tớ ghét những lời bàn tán xì xào sau lưng tớ từ những người tớ kính trọng nhất, tớ buồn đám bạn tớ vì đã không thấu hiểu, sẻ chia mà lại theo đám đông cô lập tớ.
Tớ trách cứ tất cả mọi người những người duy nhất tớ không nhắc đến lại chính là bản thân mình. Phải chăng con người ta luôn tìm cách bênh vực bản thân từ những điều nhỏ nhặt nhất? Phải chăng ai trong chúng ta đều trở nên ác cảm với những người biết quá rõ về mình như cái cách tớ ghét cấp 2 và đám bạn cấp 2 của mình? Và cứ như vậy thì đến bao giờ thì họ mới cho tâm hồn của chính bản thân một lối thoát, đến bao giờ ta mới dám đối diện với quá khứ của mình một cách mạnh mẽ nhất nếu không phải bây giờ.
Tớ từng thoái thác, tớ bảo là để ngày mai, để tuần sau, hay để đến một ngày nào đó tớ mạnh mẽ hơn dù không biết ngày đó cách mình bao xa thì tớ sẽ đối mặt với quá khứ của chính bản thân mình một cách trực diện nhất. Mà tớ quên mất rằng Mễ Mông từng có một quyển sách mang tên “Thời điểm bạn cảm thấy quá muộn lại là thời điểm sớm nhất”. Dù rằng tớ đã bỏ phí hơn 3 năm để trốn tránh, để đổ lỗi cho những năm tháng ấy, mượn nó là cái cớ để tớ ẩn mình trong vòng an toàn của bản thân, để bào chữa cho những khiếm khuyết về tính cách của bản thân nhưng tớ nghĩ rằng hôm nay bắt đầu lại vẫn chưa là muộn màng.
Tớ tự tin kể quá khứ tớ ở đây, lấy nó làm động lực để bản thân cố gắng, để mai mốt tớ có thể tự tin đã thay đổi như thế nào. Tớ không muốn những ký ức đẹp cứ thế bị vùi sâu, nơi giúp tớ trưởng thành, thay đổi lại bị tớ quên đi. Mỗi một ký ức, mỗi một câu chuyện đều mang một ý nghĩa riêng, chúc cô bé trên quãng đường dài phía trước sẽ luôn biết trân trọng từng khoảnh khắc trong đời.
Đừng để quá khứ là sợi dây xích vô hình kéo bản thân lại, hãy coi nó như một tấm đệm để bản thân nhảy cao hơn, vươn xa hơn.
© Doanh Doanh - blogradio.vn
Xem thêm: Cuối cùng em cũng có thể bước qua quá khứ để hạnh phúc rồi
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.










