Phong Linh
2013-03-13 11:28
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team
Lạc mất rồi...
Có tìm thấy nhau không?!
Phong Linh ngồi im lặng bên cửa sổ của quán cafe W, nhìn người con trai ngồi phía đối diện. Cô ngắm đóa lyly trên tay, chậm rãi nói:
- Những chuyện có thể bỏ qua, em đã bỏ qua hết rồi. Em không giận anh, nên anh đừng cố chấp như vậy nữa.
Người kia nhìn cô, đôi đồng tử màu nâu khẽ động
- Nếu không giận anh, vì sao tránh né anh?
Phong Linh lại nhìn chằm chằm đóa lyly trắng trên tay, một lúc lâu sau mới đáp
- Con người có giới hạn.
Kì thực trong tâm đã không còn giận người kia lâu rồi...
Ảnh minh họa
Trước mặt đột nhiên hiện lên một bóng người, người xuất hiện cao hơn cô cả cái đầu, khuôn mặt trắng trắng, mắt to tròn, nhìn cô chằm chằm, sau đó móc từ trong túi ra một cây kẹo, đưa cho cô:
- Kẹo này, cho cậu đó, sau này chúng ta làm bạn ha... Câu mới tới đúng không? Tớ cũng mới tới nè, tớ là Thiên Tú, còn cậu?
Phong Linh vừa quệt nước mắt, vừa nói
- Phong... Linh...
Thiên Tú ngồi xuống đất, đập đập vào mảnh đất kế bên, ý bảo- Ngồi xuống đi.
Phong Linh ngồi xuống cạnh anh, ngắm hoa lyly nở rộ trong vườn. Thiên Tú bảo:
- Lát nữa hãy vào, bây giờ cậu vào, chúng nó sẽ tiếp tục nắt nạt cậu á.
Phong Linh cười nhưng không đáp, khóe mắt vẫn còn hoen đỏ. 5 tuổi, lyly trắng để lại ấn tượng rất sâu trong lòng cô.
Ảnh minh họa
Đang miên man suy nghĩ, Phong Linh về công ty lúc nào không hay..
Sáng sớm, trước cửa nhà cô, đã có ai lặng lẽ đặt một đóa lyly trắng ở đó, cô vừa mở cửa ra đã nhìn thấy bó hoa trắng xóa ấy. Không cần đoán, cũng biết là ai, loài hoa này, chỉ anh mới biết là cô thích nó.
Phong Linh diễn xong tiết mục độc tấu ghitar của mình thì liền lẳng lặng rời khỏi khu biểu diễn, lúc đi lướt qua phòng thay đồ, thấy trên bàn làm trang điểm của mình có một bịch kẹo cafe. Phong Linh ngừng lại đôi chút, nhìn bịch kẹo trên bàn một lúc lâu, trong tâm cảm thấy nhớ.
Năm cô 9 tuổi, sinh nhật năm đó, Thiên Tú đã tặng cô một cái hộp hình gấu, bên trong chứa rất nhiều kẹo, là kẹo cafe các loại. Phong Linh nhớ, có lần cô từng nói với anh: Hương cafe rất thơm, cô rất thích... Nhìn món quà, Phong Linh có chút cảm động. Cô lấy một viên kẹo, bên ngoài có lớp vỏ bao rất đẹp, hiệu là Coffe, lúc ăn vào, cảm thấy hơi đắng, nuốt vào lại rất ngọt, hương cà phê thơm ngát. Từ đó, Coffe trở thành món kẹo yêu thích của cô.
Thiên Tú vốn không thích kẹo Coffe, nhưng trong cặp đi học của cậu ấy lúc nào cũng có sẵn một mớ kẹo. Lúc Phong Linh tâm tình không tốt, anh sẽ đưa kẹo cho cô. Lúc cô buồn ngủ, anh sẽ thuận tay dúi kẹo vào tay cô. Lúc cô cảm thấy vui vẻ, anh sẽ miễn cưỡng ăn kẹo cùng cô, coi như chúc mừng. Vậy nên, bí mật về món kẹo mà cô thích, cũng chỉ có mình anh biết.
Phong Linh cầm bịch kẹo lên, cảm thấy lồng ngực đau đến lạ, cô cẩn thận bóc mở từng lớp giấy, sau đó lấy một viên kẹo phía trong, xé bỏ lớp vỏ ngoài, chậm rãi đưa lên miệng. Viên kẹo vừa chạm vào môi, nước mắt đã lặng lẽ thấm vào bên trong.
Tác giả : mysunshine96
Được thể hiện qua giọng đọc : Jun , Mèo Mun
Kỹ thuật : Jun
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.