Ở nơi gặp được anh
2020-09-25 01:20
Tác giả:
Út Quỳnh
blogradio.vn - Chắc anh sẽ vui và bất ngờ lắm khi nhìn thấy nó. Rồi chắc anh sẽ dẫn nó đi Đại Nam, đi Suối Tiên, đi ăn mấy món ngon thật ngon mà anh từng ước có nó ở đó để dẫn mình đi… Và cứ chắc như vậy nó mong đến nơi thật nhanh.
***
Bữa cơm tối hôm đó nó lấy hết can đảm để nói chuyện với ba mẹ. Đã mấy lần nó muốn mở lời, rồi lại nhìn sâu vào khuôn mặt của ba mẹ, nó nghẹn cứng cả cổ họng... Nó buông đũa:
- Ba mạ, con muốn đi Sài Gòn
Ba mẹ nó chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với con bé, một đứa như nó sao lại có lúc muốn thế này. Hai ông bà nhìn nhau không kịp đưa ra bất cứ một câu hỏi nào thì nó đã vội cắt đứt dây suy nghĩ
- Con đã trúng tuyển một công ty ở trong đó, con muốn đi xa làm và sống một cuộc sống tự lập... con chán ở nhà rồi.
Ba mẹ nó lại tiếp tục lặng người trước những lời nói của nó, họ xót xa. Con bé cũng xót xa… bữa cơm trở nên nặng nề và nghẹn cứng.
.jpg)
Tối hôm đó có lẽ ba mẹ nó chẳng chợp mắt được đâu, nó biết thế. Nó nằm yên và nghe rõ từng tiếng trở mình, tiếng thở dài của ba mẹ nó ở đầu giường bên kia. Nó buồn, nó thương… rồi nó lại tự an ủi mình, tự động viên là sẽ ổn cả thôi, cả nó và cả ba mẹ nó đều sẽ ổn. Dòng suy nghĩ lặp lại không biết bao nhiêu lần thì gà gáy sáng, nó phụ mẹ cơm nước rồi băm chuối cho vịt như mọi khi. Đang loay hoay cho mấy chú gà ăn thì mẹ nó gọi vào ăn cơm. Nó hít một hơi dài, nó đoán được điều gì đó. Và rồi ba nó bảo:
- Ba mạ nuôi con đủ lông đủ cánh rồi, bay đi mô là việc của con.
Nó nên vui hay buồn bây giờ, nó phải làm sao đây, nó lại khó nói nữa rồi:
- Dạ rứa mai con đi luôn ba nghe!
- Ưng đi liền rứa à con ?
Chắc là ba nó trách nó. Nó cũng đành chịu vậy. Đã quyết rồi mà, nó không kéo dài thêm nữa. Vậy là sáng sớm hôm sau nó tất bật sắp xếp hành lý, nó tỏ ra bận rộn chuẩn bị mọi thứ trước khi lên đường để lờ đi đôi mắt nín lệ của mẹ và cả sự gay gắt của ba. Nó nhờ một người bà con chở nó về bến xe vì cả ba mẹ nó chẳng ai đi được xe máy cả, cuộc đời họ chỉ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chăm lo cho anh em nó đến giờ vẫn gắn bó với con ngựa sắt. Nó vội vàng ra xe và ngoái lại nhìn ba mẹ, nó chẳng thể im lặng được nữa :
- Con đi rồi con sẽ về, ba mạ ở nhà yên tâm.
Và rồi nó đi thật. Nó cũng không ngờ có ngày nó xách vali lên và đi như thế này. Bây giờ nó mới sống thực với cảm xúc của mình, nó lẫn lộn mọi thứ. Nó biết đã làm ba mẹ buồn nhưng nó vui khi nghĩ tới chặng đường phía trước. Dù không biết sẽ phải làm gì, sống ở đâu, ăn ở thế nào cũng không đe dọa được nó vì nó tin cứ đi rồi sẽ tới.
Vào được Sài Gòn đã, chắc chắn sẽ gặp được anh, anh sẽ lo cho nó. Và nó lại có sức mạnh và không ngần ngại với số tiền ít ỏi mang theo. Nó tưởng tượng tới cảnh được gặp anh, chắc anh sẽ trắng ra và đẹp trai lắm, bao nhiêu người đi làm ăn xa về quê cũng đều láng da láng tóc, phải làm người ta phát thèm đấy thôi, anh cũng sẽ như rứa cho coi. Chắc anh sẽ vui và bất ngờ lắm khi nhìn thấy nó. Rồi chắc anh sẽ dẫn nó đi Đại Nam, đi Suối Tiên, đi ăn mấy món ngon thật ngon mà anh từng ước có nó ở đó để dẫn mình đi… Và cứ chắc như vậy nó mong đến nơi thật nhanh.

Và ngay hôm sau nó đã đến nhà hát múa rối. Nó cho mình ngồi xem các vở diễn, hết vở này đến vở khác, nó hồi hộp mong đợi tới vở của anh nó. Khi anh đứng ra chào khán giả như các diễn viên khác nó sẽ vẫy tay chào anh, có thể anh sẽ chạy lên ghế khán giả ôm mình luôn cho coi. Nó cứ vậy an nhiên ngồi xem và chờ, mãi cho đến không còn tiết mục nào nữa nó giật mình đứng dậy. Nó vội tìm đến phòng nghĩ của các diễn viên múa rồi gọi to :
- Anh ơi, em út nè, anh ơi anh
- Này cô bé, có vấn đề à, cô tìm ai
- Dạ em tìm anh Phong, cho em gặp anh Phong được không ạ ?
- Phong nào, không có thằng Phong nào ở đây cả.
- Dạ không thể như thế được, rõ ràng anh nói là anh làm việc ở đây mà, làm ơn cho em gặp anh
- Mày ra ngoài mà tìm, nó bỏ đây lâu rồi, bây giờ làm Phong gió sương trần rồi mày.
Trời ơi, mỗi câu nói là một lưỡi dao khứa ngang tim nó. Nó không tin như vậy, anh là người sống tình cảm, biết nghĩ cho người khác, làm việc rất trách nhiệm chứ không phải…. Nó muốn chứng minh, nó muốn tranh cãi nhưng nó bất lực, vì chính nó lúc này vẫn không biết là anh đâu rồi, anh còn nhớ mình không mà. Nó chẳng thể thắng nổi dòng suy nghĩ của bao lớp người ở quê cho đến ở nơi xa xứ này rằng anh nó đã biệt xứ rồi, đã xa lánh người thân để sống cuộc sống an yên ở nơi khác rồi. Nó không tin họ và nó tin anh, nó nhớ anh, nó muốn gặp anh nên nó mới bất chấp để lên đây một chuyến, chẳng lẽ nó đã sai.
Nó nức nở, nó ấm ức vừa đi vừa nấc không quan tâm tới những con mắt đâm thọc nó, thỉnh thoảng tiếng còi xe rít bên tai vì nó đi sai làn đường… Nó đứng người rồi chạy thật nhanh, trong vô thức nó chẳng biết chạy đi đâu nữa, chạy cho thật nhanh, chạy cho thật mệt để xóa tan mọi thứ, để thức tỉnh mình. Nó cứ vậy chạy tới khi khát khô cả cổ, khi chẳng còn sức chạy nữa nó cúi mặt thở hổn hển, nhìn mặt đất này, đôi chân này… nó lại muốn khóc, nhưng chẳng còn sức nữa. Nó ngẩng mặt lên định oán ông trời thì nào ngờ đâu, một cậu trai da ngâm, tóc ba phân, nét quen thuộc với bộ đồ lính đứng trước nó.
- Phải anh không? Là anh hả anh ? Em có mơ không ?
- Là anh
.jpg)
Nó vỡ òa nhưng không còn sức để chạy tới ôm anh nữa, nó ngồi sụp xuống đất mắt vẫn ngước nhìn anh ánh lên những tia sáng ấm áp. Anh đến bên nhẹ nhàng vuốt tóc cột lại cho nó, thấm mồ hôi rồi đỡ nó đứng lên. Anh dẫn nó đi, hai anh em nó cùng đi bộ, chẳng nói chẳng rằng, thỉnh thoảng nhìn nhau cười hạnh phúc. Vậy là nó yên tâm để trở lại quê, yên tâm về với cuộc sống của mình, nó sẽ thay anh chăm sóc ba mẹ, quan tâm ba mẹ luôn cả phần anh.
Dòng hạnh phúc chưa dứt thì tiếng mẹ gọi “Q ơi dậy cơm nước đi làm cả trễ con” làm nó giật mình. Nó vươn vai ngồi dậy và nghĩ về giấc mơ, nó hạnh phúc vì trong mơ nó gặp anh, nó kịp thấy anh vẫn vậy, vẫn không ốm, vẫn tóc ba phân, vẫn bộ đồ lính oai nghiêm… nó nhớ anh. Ở phương trời xa chắc anh đang nhớ em mới quay về, mới nhắc nhở em như thế, nhất định em sẽ sống tốt. Nó đứng trước di ảnh anh và cầu nguyện.
Nó trở về bếp lửa và lại cùng mẹ chuẩn bị buổi sáng, lòng nó hôm nay ấm hơn bội phần.
© Út Quỳnh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 595: Tháng tư có anh ở đây nhìn tôi mỉm cười
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…








