Bức ảnh gia đình
2018-07-10 01:22
Tác giả:
Khi tôi lớn lên, đủ hiểu biết để suy nghĩ việc nào đúng sai thì dường như trong suy nghĩ của tôi, ba không còn là người ba khó tính như ngày nào mà thay vào đó ba hiền và lúc nào dường như trong ba cũng có nhiều tâm sự. Chắc có lẽ, ba đang lo lắng cho tương lai của cả bốn anh em tôi.
Mỗi độ tết đến, ba là người chọn mua mâm ngũ quả trưng tết, tôi thấy được niềm vui và cả nụ cười trên gương mặt ba, một gương mặt phúc hậu lộ rõ niềm hạnh phúc. Năm nào cả nhà tôi cũng được chụp ảnh cùng nhau bằng chiếc máy ảnh cũ của ba. Và trong những bức ảnh ấy tôi thích nhất là bức ảnh khi tôi lên năm tuổi. Đó là bức ảnh đại gia đình với sáu thành viên trong vườn hoa ở chùa, một bức ảnh đẹp nhất khơi gợi trong tôi nhiều cảm xúc và hạnh phúc khi nhớ về. Trong ảnh ba tôi ăn mặc rất ư là lịch sự, đội chiếc nón đen rộng vành choàng vai mẹ và cười mỉm rất tươi. Còn mẹ thì với nụ cười rõ hạnh phúc bên ba. Phía trước là cả lũ bốn anh em chúng tôi với nụ cười tươi hồn nhiên híp cả mắt. Cứ mỗi lần nhìn lại bức ảnh tôi cảm nhận được những ký ức về ngày còn bé, cảm nhận được sự vui tươi và cả sự ấm áp bên gia đình. Mỗi cái tết đi qua chúng tôi cũng lớn dần, biết được nhiều nơi hơn, có thêm nhiều bạn bè, có những chuyến đi chơi tết mà quên cả việc chụp ảnh cùng gia đình. Thế nên, những bức ảnh cũng ít dần đi...
Mỗi lần nhìn lại bức ảnh thì trong đầu tôi lại nhớ về hình ảnh và những kỷ niệm cùng gia đình. Tất cả hiện lên với sự trọn vẹn và hạnh phúc về một gia đình yêu thương. Ở nơi đó có người mẹ hiền từ biết chăm lo gia đình, có anh và hai chị luôn yêu thương, sẻ chia. Và đặc biệt ấy là hình ảnh của người ba mẫu mực hiện lên rất thật, rất rõ cứ như chuyện của ngày hôm qua thay vì là thước đo năm tháng. Người đàn ông độ tuổi 50, nước da trắng, lưng trần đang miệt mài cưa từng lóng tre làm nên những cái nơm cá để kịp bán hay những lần trở thành thợ sửa điện, sửa ống nước, thậm chí làm nghề mộc, xây gạch,... nghề gì ba cũng thạo.
Tôi còn nhớ rất rõ như in hình ảnh của ba, cũng tấm lưng trần, cũng giọt mồ hôi chảy dài trên trán và má và đâu đó là nét mặt lo âu trăn trở cùng năm tháng. Ba thường làm việc cật lực, thậm chí còn ích kỷ với bản thân mình. Lúc nào cũng vậy, ba không dành thời gian nào cho mình cả, dù chỉ để nghỉ tay hay đưa chúng tôi đi chơi cũng không, những bộ quần áo mới ba cũng chẳng màng đến.
Mỗi ngày tôi thức giấc lại thấy ba miệt mài bên công việc, với hàng giờ liền ngồi chẻ từng lóng tre, qua từng công đoạn ngâm tre, chuốt gọn, tạo hình chiếc nơm cá, đan từng cái đầu nơm để kịp mùa bán, tạo thu nhập nuôi cả gia đình.
Thời gian trôi cũng là lúc chúng tôi càng thấm đượm được tình yêu thương và cả sự hy sinh to lớn ấy của ba. Ba ngày càng hao gầy, đôi bàn tay chai sần, mái tóc điểm bạc và cả những nếp nhăn trên trán... Và cũng chính thời gian đã cướp đi sức khỏe của ba, có đôi lúc ba phải ngưng việc vì những cơn đau lưng, nhói ngực pha lẫn với nét mặt buồn đầy trăn trở, tuy cố gắng gượng nhưng vẫn lộ nét nhăn mỗi khi cơn đau kéo đến. Dù vậy, ba vẫn dối mẹ và chúng tôi rằng vẫn khỏe.
Tôi hiểu ba suy nghĩ gì, ba lo cho từng đứa một, không biết chúng tôi đủ lớn để suy nghĩ, đủ lớn để tự lo cho bản thân, lo cho mẹ. Tôi biết những điều đó trong một lần lén nghe cuộc nói chuyện của ba mẹ. Ba đang lo lắng về bệnh của mình, tôi chỉ thấy người lớn ai cũng bệnh giống vậy thôi, có phải ba lo xa quá chăng? - Tôi nghĩ vậy. Tôi không nói điều này với anh và hai chị vì tôi không thể nào nói thành lời khi nhớ lại lời tâm sự của ba với mẹ, tôi chỉ biết trốn đi và đó mà khóc.
Tôi đã không đủ can đảm để thể hiện mình đã trưởng thành, dẫu tôi biết tôi sẽ chỉ dối ba để ba bớt lo giống như ba đã từng dối chúng tôi. Vì thật sự, chúng tôi cả bốn đứa đều muốn nhận được sự chở che, lời dạy bảo và luôn muốn là những đứa con bé nhỏ của ba. Mặc dù chúng tôi đã lớn nhưng chưa đủ mạnh dạn để nói những lời yêu thương có cánh gửi đến ba, đến mẹ, thậm chí không đủ tự tin để kể về ba mẹ; đặc biệt là sự hy sinh to lớn ấy của ba vì tôi biết rằng sự hy sinh ấy là quá lớn, tôi sợ mình sẽ kể thiếu đi công lao và cả những hy sinh vô bờ bến ấy.
Đến khi chúng tôi trưởng thành, đủ chững chạc để suy nghĩ về tương lai thì cũng là khi ba chẳng còn ở bên cạnh nữa. Ba đã đi về một nơi rất xa và sẽ không bao giờ quay trở lại. Ba ra đi trong sự tiếc nuối của cả gia đình và họ hàng, trong sự hối hận của chúng tôi. Bởi lẽ chúng tôi không biết trân trọng những khoảnh khắc còn có ba bên cạnh và cả những bức ảnh gia đình. Và có lẽ, để có thêm những bức ảnh về một đại gia đình có ba sẽ chỉ là một ước mơ hão huyền.
Và giờ đây, khi tôi đã đủ lớn để hiểu từ ngữ "biết lo" mà ba thường hay nói với chúng tôi thì tôi càng thấu hiểu nỗi trăn trở và sự hy sinh thầm lặng ấy. Và có lẽ, ba đang ở một nơi nào đó đang mỉm cười ngắm nhìn chúng tôi, dõi theo từng bước chân chúng tôi đang đi. Và chắc hẳn rằng ba đang rất hạnh phúc vì cả bốn anh em chúng tôi đã trưởng thành, đã "biết lo" tương lai, lo cho mẹ và cả gia đình sau này như lời ba dạy...
Ai rồi cũng sẽ lớn, sẽ có tổ ấm gia đình riêng. Nhưng điều duy nhất trong mỗi chúng ta luôn nghĩ về ấy là đấng sinh thành, là gia đình, là cội nguồn chúng ta - một kho tàng hạnh phúc bất tận không thước đo.
Hãy trân trọng những phút giây còn có ba mẹ bên cạnh!
© Minh Luu – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu