Những mùa hè trong mưa
2022-10-11 01:25
Tác giả:
Lam Yên
blogradio.vn - Hàng năm mùa mưa vẫn tới lui trên những khoảnh đất Miên từng đặt chân trần đi lại, gió vẫn ào ào trên tán cây khóm lá dù giờ đã dần hoang vu. Cầu vồng vẫn tung sắc phía góc vườn chiếu lên những mảnh chai cũ kĩ. Và cánh tường vi vẫn rơi về phía những trảng cỏ dại mọc vươn mình trong mưa, như một lời luyến thương gọi nhớ mùa hè.
***
Năm nào Miên cũng ngóng những cơn mưa.
Từ khi trời hãy còn xuân là Miên đã bắt đầu lục đục trong khu vườn nhỏ để trông mưa tới. Miên luôn cảm nhận được sự rục rịch của gió, của mây, của bầu khí quyển đang tích nước, của đất đai dần căng lên trong niềm vui y như Miên vậy. Cây lá cũng lớn nhanh hơn mùa đông, và người Miên thì mềm ra trong những bước chân trần dẫm lên nền đất mát.
Chỉ còn đợi mùa mưa nữa thôi.
Miên ở một mình. Chẳng có ai thân thích. Cũng không thích thân thích với ai. Con người sống với nhau phức tạp, và nhiều ràng buộc trói giằng. Đối với người không chỉ có mặt nhìn mặt, câu chữ trao nhau mà còn phải đoán cả tâm ý nhau, phải biết trước biết sau tính trên đếm dưới, phải biết tiến biết lùi biết cho biết nhận. Phải cười đáp cả khi lòng đang ngoác ra những thương tổn, phải tỏ vẻ đau buồn dù trong lúc đó cái chuyện buồn kia chẳng can hệ chi tới mình và có khi mình còn không biết nó là cái buồn mặt mũi như thế nào.
Mà lòng Miên ích kỷ, lòng Miên cũng không rộng cho sắc mặt của người, cho ngồi vồn vã chuyện trăng bể dâu rừng. Miên chỉ thích lòng Miên có bấy nhiêu đó, thì bày ra bấy nhiêu đó. Miên buồn tủi hờn vui ra sao cũng thoải mái giãi bày. Mà nếu vậy, Miên không hợp ở với mọi người. Thế thì Miên dọn tới nơi chỉ có Miên. Cái này dễ vì Miên tứ cố vô thân. Có một mình ở nơi nào cũng xong, ăn như thế nào sống như thế nào cốt Miên ưng là được. Vậy mới nói cái bất hạnh nào rồi cũng cố nảy ra được một mầm bớt đắng. Để vớt cho người thêm oxy mà thở mà sống tiếp với đời.
Miên ở trong một căn nhà cấp bốn lọt thỏm trong một khu vườn có nhiều cây. Cây thì Miên thích lắm. Cây cối như Miên vậy, như thế nào cũng ở hết trên thân trên lá rồi. Nhìn vậy là ra vậy thôi. Miên ở như thế được năm năm, thì Miên bắt đầu thấy hơi buồn. Miên đã dần giống như cây nhãn, cây chanh, cây roi, cây sấu trong khu vườn này, nghĩa là cũng im lìm và tĩnh lặng như một cái cây. Những tháng ngày sinh sống, dù không thoải mái hưởng thụ nhưng bình yên càng vun cho tính cách trầm lặng của Miên nảy nở, vươn tán lên thành một cây đại thụ của cô đơn.
Cho tới một ngày khi đang dựng lại giàn nho thì cơn mưa mùa hè ập tới. Đây không phải lần đầu tiên Miên tắm mưa, nhưng là lần đầu tiên Miên ở trong mưa lâu đến vậy. Những hạt mưa to tròn nặng trĩu ồ ạt tỏa lên người Miên, mang theo hơi mát tựa như trong một ngày hè nóng ngột ngạt, bạn trở về nhà, uống một ngụm nước mát trước cánh cửa tủ lạnh đang để mở.
Mưa thấm lên da Miên, rồi tan ra và lăn dần xuống đất. Lòng Miên mát lạnh, và nhẹ nhàng, sự nhẹ nhàng không phải của bình yên, vì bình yên thì Miên có thừa. Nó là sự nhẹ nhàng của an ủi. Thật khó để giải thích vì sao Miên lại cảm thấy được an ủi trong cơn mưa rào đầu tiên của mùa hè ấy.
Miên bỏ nón, bỏ găng tay làm vườn, bỏ cả những nỗi lo giàn nho đang xiêu đi trước mưa, bỏ cả cái bệnh đau đầu đang hành Miên dở dang, bỏ rũ cả những đêm Miên khó nhọc tìm cách gọi giấc ngủ.
Miên cứ ngồi vậy trong mưa, giữa khu vườn đẫm nước với những ngọn rau lang đang xanh mởn và bụi hoa hồng leo thì thả từng cánh màu hồng phấn xuống luống rau bạc hà bên dưới. Miên ngồi như vậy hàng giờ đồng hồ, dù cơn mưa đã qua đi và gió vẫn thổi lộng hai bên tóc mai. Ở góc bờ tường, nơi cây na đang bận giữ cho chùm quả khỏi gãy theo cành, ánh cầu vồng tỏa một hào quang ngũ sắc nhẹ nhàng, vắt cả các sọc sáng lên những mảnh chai cắm trên bờ, phản chiếu ánh sáng đẹp mê mị.
Từ đó Miên bắt đầu trông mong mùa mưa. Miên coi như chờ một người bạn tri kỷ, người đã gọi dậy trong Miên những cảm xúc ngọt ngào của được che chở, được vỗ về và an ủi. Dù ngôn ngữ đó không lời, và đôi khi còn khiến Miên ốm những trận ra trò. Nhưng không ngăn được sự mong ngóng mỗi khi mùa xuân bắt đầu rục rịch thu vén những cơn mưa phùn ẩm ướt để rời đi.
Miên nhờ người đóng một bàn trà nhỏ, cắt ống nứa làm thành một lọ hoa. Hoa cỏ thì Miên chưa bao giờ thiếu. Vài bông hồng cái bàn trà đã rực sáng, đôi khi Miên cắm cả hoa mướp vàng ruộm, ở trên còn có vài con kiến đuổi nhau chạy vòng vòng, nếu không thì Miên cắm hoa hành.
Suốt cả mùa mưa, bàn trà và những loài hoa thay nhau ở bên Miên trông cơn mưa tới. Cái bàn trà vắng vẻ, có vài sợi khói mỏng bay lên, ngoài kia, sau màn rèm mưa tuôn từ mái xuống, là khu vườn xanh ngập trong những hạt nước tròn mọng, gõ lên khắp nơi như một bản nhạc. Và Miên thì không cần làm gì cả, chỉ tựa lưng vào gối mềm, và nhìn tất cả bầu bạn cùng Miên như thế là đã mãn nguyện cả một mùa đợi mong.
Những mùa hè trong mưa, là khoảng thời gian tuyệt vời nhất mà thiên nhiên tặng lại cho Miên. Giờ thì khu vườn không còn cùng mưa chơi thêm bản nhạc nào nữa. Và Miên cũng thôi không ngồi tựa gối bên hiên ngắm hoa tường vi trổ bông trong mưa. Căn nhà nhỏ đã lên rêu xanh chỗ bể nước mưa mà ngày trước Miên hay ngồi rửa rau, giặt giũ.
Góc nhà mạng nhện giăng những màn mỏng đung đưa mỗi khi gió lùa qua khe cửa sổ vội vã muốn cuốn xô những lớp bụi phủ lên bàn trà trong góc. Cái chổi nằm đổ kềnh trên cái thúng, quay quắt trơ ra ngó nhau mà cũng không ai dựng chúng lên cho gọn. Ngoài vườn giàn nho đã đổ rạp từ lâu, mấy mùa đã không còn cho quả. Cả khu vườn từ lâu không thấy màu hoa hồng leo, bụi thược dược khô héo chỉ còn lại gốc khô co mình trên nền đất nứt. Gió mặc sức thổi không ai cản, và cô liêu mặc sức trùm không ai vén lên.
Mưa chưa từng lỗi hẹn mỗi mùa, vẫn ào ào trút nước, những hạt to tròn vội vã liên tiếp bung tỏa xuống từng ngóc ngách khu vườn. Nhưng chỉ có Miên, đã lặng lẽ khước từ những ủi an như thế.
Mọi người vốn chưa từng ấn tượng gì với Miên. Chỉ có khu vườn là lưu luyến nặng tình nhưng trên thế gian này đâu phải cứ nặng tình là được toại nguyện. Người đã vậy, cây cũng như vậy cả thôi.
Hàng năm mùa mưa vẫn tới lui trên những khoảnh đất Miên từng đặt chân trần đi lại, gió vẫn ào ào trên tán cây khóm lá dù giờ đã dần hoang vu. Cầu vồng vẫn tung sắc phía góc vườn chiếu lên những mảnh chai cũ kĩ. Và cánh tường vi vẫn rơi về phía những trảng cỏ dại mọc vươn mình trong mưa, như một lời luyến thương gọi nhớ mùa hè.
© Lam Yên - blogradio.vn
Xem thêm: Ngày người nói thương tôi, bầu trời mang một màu xanh rất khác
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.











