Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đợi nắng mai trở về

2022-10-07 01:30

Tác giả: Bảo Trân


blogradio.vn - Chắc anh không biết tôi chẳng cần lâu đài hay một chàng hoàng tử như truyện cổ tích người ta thường nói. Dù anh có là chàng ngư dân chài lưới thì tình tôi vẫn vẹn nguyên như vậy.

***

Mỗi lần về thăm quê, đều nghe ông hỏi bà một câu đến tôi cũng thuộc nằm lòng.

- Nếu có quay lại bà vẫn sẽ chọn tôi chứ?

Cứ như vậy bà chẳng bao giờ chịu trả lời ông, chỉ khẽ khàng mà tựa vào vai ông mỉm cười. Có lẽ đối với bà, ông là lựa chọn cuối cùng và là duy nhất trong tình yêu mà ai cũng khao khát có được.

Tôi sống cùng họ từ nhỏ, tôi không thiếu thốn tình yêu thương, tôi chỉ thiếu cha mẹ. Người nuôi tôi là ông bà vì thế tôi mặc định họ là gia đình của bản thân. Lúc tôi vừa sinh ra, mẹ đã bỏ cha con tôi để theo gã đàn ông giàu có khác. Vậy... Tôi có trách mẹ không? Câu trả lời là có và rt nhiều .

Cứ vậy, cha chăm tôi đến năm tám tuổi thì ông qua đời. Ông tự tử. Tôi cũng chẳng biết do ông quá nhớ thương người mẹ vô tâm của tôi hay vì cuộc sống đã dồn vào ngỏ cụt khi bị mất việc, bị người ta siết nợ, hơn hết còn phải lo cho cái gánh nặng là tôi mà ông chọn kết thúc cuộc đời mình bằng cách đó. Lúc trước, tôi vẫn thường hay thấy ông ngồi một góc, ôm hình mẹ khóc đến mệt lả.

Việc cha tôi đột ngột mất đi nhanh chóng được họ hàng xa gần chú ý đến. Họ tiếc thương cho tôi và cha như một bài ca cảm thán số phận. Ấy vậy mà khi ông còn sống đã từng nài nỉ thậm chí quỳ gối van xin chỉ để mượn đỡ một ít tiền trang trải đương lúc khó khăn, họ cứ thế thẳng thừng đánh đuổi cha tôi đi, xem ông như một kẻ bần cùng của xã hội.

Ông bà tôi biết tin thì đau lòng lắm, bà còn suýt nữa đã ngất đi. Rồi họ chuẩn bị đám tang cho cha tôi, rước tôi về ở cùng họ. Tôi sống ở nơi mới, một cuộc sống hoàn toàn mới, thế nhưng nỗi đau ấy vẫn còn lưu giữ như vết sẹo chẳng bao giờ mờ nhạt được.

Đến lúc trưởng thành, tôi dần thích nghi với cuộc sống, tìm kiếm một công việc, lâu lâu lại về thăm ông bà.

Năm 20 tuổi, tôi gặp anh, anh và tôi quen nhau sau một khoảng thời gian dài tìm hiểu. Anh yêu tôi lắm, anh bảo anh thích đưa rước tôi đi làm, thích cùng tôi dạo phố mỗi cuối tuần. Rồi một ngày, tôi hỏi anh:

- Anh... Còn thích gì nữa không?

Anh mỉm cười nhìn tôi, khe khẽ mà trả lời:

- Ừm... Anh còn thích về thăm ông bà cùng em.

Khi ấy, tôi tựa vào vai anh như cách vẫn thấy bà làm với ông. Giờ tôi mới nhận ra, vai của người mình thương ấm áp đến cỡ nào.

- Vậy... Em thích gì nhất?

Tôi lại học theo cách im lặng của bà, không trả lời anh.

Tôi thích gì ư? Tôi thích được tựa vào vai anh như lúc này, thích được ở bên anh mỗi đêm về, thế thôi...

Có anh không chỉ đơn giản còn là tình yêu nữa, từ bao giờ lại trở thành một thói quen hiển nhiên chẳng dứt được.

Anh thường nói đùa, bảo tôi giống Lọ Lem, đến một ngày anh sẽ kiếm ra một khoản tiền lớn để xây một lâu đài thật to, rước Lọ Lem về cùng sống, cùng ngủ, cùng mỉm cười khi mở mắt ra gặp nhau mỗi sáng.

Từ sâu trong lòng, có cái gì đó rất ấm. Tình ta giống ánh trăng ngày rằm anh nhỉ? Đẹp và đầy đủ.

Chắc anh không biết tôi chẳng cần lâu đài hay một chàng hoàng tử như truyện cổ tích người ta thường nói. Dù anh có là chàng ngư dân chài lưới thì tình tôi vẫn vẹn nguyên như vậy.

Tôi kể về ước mơ buồn cười của anh với bà trong một lần về thăm, bà rủ mi và nói:

- Đây có lẽ là lựa chọn cuối cùng của con đúng chứ?

Tôi khẽ gật đầu :

- Và là duy nhất nữa bà.

Tôi và anh giờ đã dọn về ở cùng nhau như lời anh đã nói trước đó.

Sao tối nay anh về trễ quá, anh không nhớ gì sao. Tôi cứ ngồi đó đợi thêm nửa tiếng thì thấy bóng dáng anh bước vào nhà, trên tay cầm một bó hoa đã sắp tàn, mồ hôi ướt đẫm cả vạt áo.

- Anh... Anh... Ngốc quá... Không biết từ chối sếp để về mừng sinh nhật cùng em.

Anh vừa nói vừa thở gấp. Tôi mỉm cười lắc đầu, nắm tay cùng anh vào nhà.

Vậy là đã tròn năm năm tôi và anh quen nhau. Chúng tôi chưa kết hôn, anh muốn ổn định sự nghiệp trước. Anh sợ bây giờ vội cưới sẽ không lo được cho tôi.

Cứ vậy, tôi và anh ở cùng nhau thêm một năm nữa, năm nay thế mà anh lại không nhớ ngày sinh nhật của tôi, cũng không nói gì, hay xin lỗi vì chuyện đó. Anh bận lắm, tôi nghĩ vậy.

Rồi một ngày anh bỗng nhiên bỏ đi. Ngày đó khi mở mắt ra, tủ quần áo đã không còn đồ của anh nữa. Ngày thứ hai, rồi thứ ba, thứ tư... Tôi chẳng thấy anh quay về. Tôi lấy điện thoại quyết định gọi cho anh thêm lần nữa. Đây là cuộc gọi thứ mười sáu rồi, tiếng chuông đổ... Đầu dây bên kia bắt máy. Tôi vội nói:

- Anh đi công tác với sếp sao không báo em, với lại đâu cần gom đồ đi hết như vậy?

Một khoảng im lặng, cảm tưởng anh đã tắt máy, lúc sau anh lên tiếng, vẫn là giọng anh nhưng sao lại xa lạ quá chừng.

- Anh... Không còn là hoàng tử, anh không thích Lọ Lem nữa...

Anh chỉ nói vỏn vẹn một câu như vậy, rồi tắt máy. Tôi thấy cổ họng mình khô rang, như có cái gì nghẹn lại.

Tôi ngồi đó, đờ đẫn nhìn căn nhà trống trải như chưa từng có thứ gọi là tình yêu tồn tại.

Tôi xin nghỉ việc vài ngày, muốn về thăm ông bà một chút. Lâu đài này rộng quá, một mình công chúa ở thì cô đơn lắm.

Đêm xuống, trăng hôm nay đã khuất một nửa, ánh sáng cũng mờ nhạt hẳn đi. Tôi ngồi trước nhà cùng bà, tận hưởng cơn gió lạnh lẽo lướt qua. Khoảng một năm trước tôi và anh ngồi ngay vị trí này, tôi vẫn vậy tựa đầu vào vai anh như mọi lần. Thời gian đôi lúc cũng tàn nhẫn quá chừng.

- Thằng Văn không về cùng con à?

Giọng của bà kéo tôi về thực tại một cách tàn nhẫn. Tôi rũ mi không trả lời câu hỏi của bà nhưng chính bản thân lại hỏi một câu khác:

- Ông đã từng bỏ bà đi lần nào chưa ạ?

Bà lắc đầu, lặng lẽ ngước nhìn bầu trời đen thẫm trên kia.

- Chưa, bà biết ông yêu bà lắm, nếu đã thật lòng thì sẽ không rời đi dễ dàng được con à. Thay vào đó họ sợ mất mình hơn.

Sng mũi tôi cay xè, nơi lòng ngực dường như có cái gì đó nhói lên. Khẽ giọng nói với người bà bên cạnh cũng là nói với chính mình:

- Nếu bây giờ Lọ Lem đánh rơi giày thì hoàng tử có tới rước con về lâu đài lần nữa không hả nội?

Bà ôm lấy tôi, đã lâu rồi tôi chưa khóc trước mặt bà như vậy.

© Bảo Trân - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chúng ta sau này nên yêu bằng tất cả sự trưởng thành | Radio Tình yêu

Bảo Trân

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

back to top