Đợi nắng mai trở về
2022-10-07 01:30
Tác giả:
Bảo Trân
blogradio.vn - Chắc anh không biết tôi chẳng cần lâu đài hay một chàng hoàng tử như truyện cổ tích người ta thường nói. Dù anh có là chàng ngư dân chài lưới thì tình tôi vẫn vẹn nguyên như vậy.
***
Mỗi lần về thăm quê, đều nghe ông hỏi bà một câu đến tôi cũng thuộc nằm lòng.
- Nếu có quay lại bà vẫn sẽ chọn tôi chứ?
Cứ như vậy bà chẳng bao giờ chịu trả lời ông, chỉ khẽ khàng mà tựa vào vai ông mỉm cười. Có lẽ đối với bà, ông là lựa chọn cuối cùng và là duy nhất trong tình yêu mà ai cũng khao khát có được.
Tôi sống cùng họ từ nhỏ, tôi không thiếu thốn tình yêu thương, tôi chỉ thiếu cha mẹ. Người nuôi tôi là ông bà vì thế tôi mặc định họ là gia đình của bản thân. Lúc tôi vừa sinh ra, mẹ đã bỏ cha con tôi để theo gã đàn ông giàu có khác. Vậy... Tôi có trách mẹ không? Câu trả lời là có và rất nhiều .

Cứ vậy, cha chăm tôi đến năm tám tuổi thì ông qua đời. Ông tự tử. Tôi cũng chẳng biết do ông quá nhớ thương người mẹ vô tâm của tôi hay vì cuộc sống đã dồn vào ngỏ cụt khi bị mất việc, bị người ta siết nợ, hơn hết còn phải lo cho cái gánh nặng là tôi mà ông chọn kết thúc cuộc đời mình bằng cách đó. Lúc trước, tôi vẫn thường hay thấy ông ngồi một góc, ôm hình mẹ khóc đến mệt lả.
Việc cha tôi đột ngột mất đi nhanh chóng được họ hàng xa gần chú ý đến. Họ tiếc thương cho tôi và cha như một bài ca cảm thán số phận. Ấy vậy mà khi ông còn sống đã từng nài nỉ thậm chí quỳ gối van xin chỉ để mượn đỡ một ít tiền trang trải đương lúc khó khăn, họ cứ thế thẳng thừng đánh đuổi cha tôi đi, xem ông như một kẻ bần cùng của xã hội.
Ông bà tôi biết tin thì đau lòng lắm, bà còn suýt nữa đã ngất đi. Rồi họ chuẩn bị đám tang cho cha tôi, rước tôi về ở cùng họ. Tôi sống ở nơi mới, một cuộc sống hoàn toàn mới, thế nhưng nỗi đau ấy vẫn còn lưu giữ như vết sẹo chẳng bao giờ mờ nhạt được.
Đến lúc trưởng thành, tôi dần thích nghi với cuộc sống, tìm kiếm một công việc, lâu lâu lại về thăm ông bà.
Năm 20 tuổi, tôi gặp anh, anh và tôi quen nhau sau một khoảng thời gian dài tìm hiểu. Anh yêu tôi lắm, anh bảo anh thích đưa rước tôi đi làm, thích cùng tôi dạo phố mỗi cuối tuần. Rồi một ngày, tôi hỏi anh:
- Anh... Còn thích gì nữa không?
Anh mỉm cười nhìn tôi, khe khẽ mà trả lời:
- Ừm... Anh còn thích về thăm ông bà cùng em.
Khi ấy, tôi tựa vào vai anh như cách vẫn thấy bà làm với ông. Giờ tôi mới nhận ra, vai của người mình thương ấm áp đến cỡ nào.
- Vậy... Em thích gì nhất?
Tôi lại học theo cách im lặng của bà, không trả lời anh.
Tôi thích gì ư? Tôi thích được tựa vào vai anh như lúc này, thích được ở bên anh mỗi đêm về, thế thôi...
Có anh không chỉ đơn giản còn là tình yêu nữa, từ bao giờ lại trở thành một thói quen hiển nhiên chẳng dứt được.
Anh thường nói đùa, bảo tôi giống Lọ Lem, đến một ngày anh sẽ kiếm ra một khoản tiền lớn để xây một lâu đài thật to, rước Lọ Lem về cùng sống, cùng ngủ, cùng mỉm cười khi mở mắt ra gặp nhau mỗi sáng.
Từ sâu trong lòng, có cái gì đó rất ấm. Tình ta giống ánh trăng ngày rằm anh nhỉ? Đẹp và đầy đủ.
Chắc anh không biết tôi chẳng cần lâu đài hay một chàng hoàng tử như truyện cổ tích người ta thường nói. Dù anh có là chàng ngư dân chài lưới thì tình tôi vẫn vẹn nguyên như vậy.
.jpg)
Tôi kể về ước mơ buồn cười của anh với bà trong một lần về thăm, bà rủ mi và nói:
- Đây có lẽ là lựa chọn cuối cùng của con đúng chứ?
Tôi khẽ gật đầu :
- Và là duy nhất nữa bà.
Tôi và anh giờ đã dọn về ở cùng nhau như lời anh đã nói trước đó.
Sao tối nay anh về trễ quá, anh không nhớ gì sao. Tôi cứ ngồi đó đợi thêm nửa tiếng thì thấy bóng dáng anh bước vào nhà, trên tay cầm một bó hoa đã sắp tàn, mồ hôi ướt đẫm cả vạt áo.
- Anh... Anh... Ngốc quá... Không biết từ chối sếp để về mừng sinh nhật cùng em.
Anh vừa nói vừa thở gấp. Tôi mỉm cười lắc đầu, nắm tay cùng anh vào nhà.
Vậy là đã tròn năm năm tôi và anh quen nhau. Chúng tôi chưa kết hôn, anh muốn ổn định sự nghiệp trước. Anh sợ bây giờ vội cưới sẽ không lo được cho tôi.
Cứ vậy, tôi và anh ở cùng nhau thêm một năm nữa, năm nay thế mà anh lại không nhớ ngày sinh nhật của tôi, cũng không nói gì, hay xin lỗi vì chuyện đó. Anh bận lắm, tôi nghĩ vậy.
Rồi một ngày anh bỗng nhiên bỏ đi. Ngày đó khi mở mắt ra, tủ quần áo đã không còn đồ của anh nữa. Ngày thứ hai, rồi thứ ba, thứ tư... Tôi chẳng thấy anh quay về. Tôi lấy điện thoại quyết định gọi cho anh thêm lần nữa. Đây là cuộc gọi thứ mười sáu rồi, tiếng chuông đổ... Đầu dây bên kia bắt máy. Tôi vội nói:
- Anh đi công tác với sếp sao không báo em, với lại đâu cần gom đồ đi hết như vậy?
Một khoảng im lặng, cảm tưởng anh đã tắt máy, lúc sau anh lên tiếng, vẫn là giọng anh nhưng sao lại xa lạ quá chừng.
- Anh... Không còn là hoàng tử, anh không thích Lọ Lem nữa...
Anh chỉ nói vỏn vẹn một câu như vậy, rồi tắt máy. Tôi thấy cổ họng mình khô rang, như có cái gì nghẹn lại.
Tôi ngồi đó, đờ đẫn nhìn căn nhà trống trải như chưa từng có thứ gọi là tình yêu tồn tại.
Tôi xin nghỉ việc vài ngày, muốn về thăm ông bà một chút. Lâu đài này rộng quá, một mình công chúa ở thì cô đơn lắm.
Đêm xuống, trăng hôm nay đã khuất một nửa, ánh sáng cũng mờ nhạt hẳn đi. Tôi ngồi trước nhà cùng bà, tận hưởng cơn gió lạnh lẽo lướt qua. Khoảng một năm trước tôi và anh ngồi ngay vị trí này, tôi vẫn vậy tựa đầu vào vai anh như mọi lần. Thời gian đôi lúc cũng tàn nhẫn quá chừng.
- Thằng Văn không về cùng con à?
Giọng của bà kéo tôi về thực tại một cách tàn nhẫn. Tôi rũ mi không trả lời câu hỏi của bà nhưng chính bản thân lại hỏi một câu khác:
- Ông đã từng bỏ bà đi lần nào chưa ạ?
Bà lắc đầu, lặng lẽ ngước nhìn bầu trời đen thẫm trên kia.
- Chưa, bà biết ông yêu bà lắm, nếu đã thật lòng thì sẽ không rời đi dễ dàng được con à. Thay vào đó họ sợ mất mình hơn.
Sống mũi tôi cay xè, nơi lòng ngực dường như có cái gì đó nhói lên. Khẽ giọng nói với người bà bên cạnh cũng là nói với chính mình:
- Nếu bây giờ Lọ Lem đánh rơi giày thì hoàng tử có tới rước con về lâu đài lần nữa không hả nội?
Bà ôm lấy tôi, đã lâu rồi tôi chưa khóc trước mặt bà như vậy.
© Bảo Trân - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chúng ta sau này nên yêu bằng tất cả sự trưởng thành | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.






