Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
2025-03-22 19:50
Tác giả:
Thành Lê
blogradio.vn - Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.
***
Trước khi bước vào đời, tôi đã trải qua vài mối tình thời học sinh, những cảm xúc trong trẻo và đơn thuần. Nhưng chỉ khi tốt nghiệp đại học và thực sự đối mặt với cuộc sống, tôi mới biết thế nào là yêu một người thật lòng.
Năm tôi 21 tuổi, đó là một cột mốc không thể quên. Một năm đầy ắp bài học và cảm xúc khắc sâu vào trái tim, khiến tôi mãi nhớ về sau. Khi ấy, tôi giống như một đứa trẻ lớn xác, mải miết chạy theo những hoài bão mà bản thân chưa từng chạm tới. Trong hành trình theo đuổi giấc mơ ấy, cô gái ấy đã bất ngờ xuất hiện, như một làn gió lạ thổi qua cuộc đời tôi.
Đêm hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn qua Phở Bò – một ứng dụng mà cả hai vô tình kết nối. Tin nhắn đến từ một cô gái lạ mà tôi không nhớ đã kết bạn khi nào. Sự tò mò khiến tôi đáp lại lời chào, và cứ thế, những cuộc trò chuyện bắt đầu. Từ hai người xa lạ, chúng tôi dần trở thành hai người yêu nhau lúc nào không hay.
Lúc đó, tôi vừa đi làm được một năm, còn cô ấy là sinh viên ngoại ngữ. Chúng tôi yêu xa, với khoảng cách địa lý và cả những khác biệt về gia cảnh. Cô ấy sinh ra ở một vùng quê nghèo, gia đình theo đạo, còn tôi là một chàng trai thành phố, có điều kiện hơn nhiều so với cô ấy. Nhưng những điều đó chưa bao giờ là rào cản trong mắt tôi.
Tôi hiểu yêu xa luôn khiến người con gái cảm thấy tủi thân. Vì vậy, dù bận đến đâu, tôi cũng cố gắng gọi video call mỗi tối để cô ấy không cảm thấy cô đơn. Chúng tôi kể nhau nghe về một ngày đã qua, về những niềm vui nhỏ bé và cả những khó khăn vụn vặt. Rồi tình cảm lớn dần, cô ấy đưa tôi về ra mắt gia đình.
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình. Nhưng tôi biết cô ấy không nghĩ vậy. Trong ánh mắt cô ấy thoáng chút e dè khi hỏi tôi:
“Anh thấy gia đình em thế nào? Nhà em chỉ vậy thôi…”
Tôi lặng đi trong khoảnh khắc ấy. Có lẽ, cô ấy đã mang theo mặc cảm và tự ti trong suốt thời gian qua. Tôi thầm nhủ với bản thân rằng mình cần phải cố gắng hơn nữa, để cô ấy có thể tự tin và không còn cảm thấy tủi thân về xuất thân của mình.
Thế nhưng, tuổi trẻ luôn đầy những mơ mộng hão huyền. Tôi, trong những tháng ngày còn non nớt ấy, đã để sự vô tâm của mình làm cô ấy tổn thương. Những giấc mơ của tôi, những tham vọng tôi chạy theo, dần khiến tôi lạc xa khỏi cô ấy. Cô ấy buồn nhiều hơn, khóc nhiều hơn. Và mỗi khi giận dỗi, cô ấy luôn muốn nghe giọng tôi, bởi tôi biết cô ấy sợ nhất là sự cô đơn.
Tôi đã ở bên cô ấy bao nhiêu năm, nhưng vẫn để lại trong lòng cô ấy quá nhiều nỗi buồn. Những lần cãi vã, những lúc tôi không đủ tinh tế để nhận ra cảm xúc của cô ấy, có lẽ đã khiến tình yêu ấy hao mòn. Đến giờ, khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng mình chưa bao giờ đủ dũng cảm để nói những lời quan trọng nhất: lời xin lỗi, lời cảm ơn, và cả lời trân trọng mối tình ấy.
Có lẽ, ai trong chúng ta cũng từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm như thế, nơi mà những lời chưa nói cứ mãi dày vò, khiến ta day dứt mãi.
Nếu có một lần nữa được quay lại, tôi sẽ không ngần ngại nói ra mọi điều mình giữ trong lòng. Nhưng vì thời gian không bao giờ quay ngược, tôi chỉ có thể học cách trân trọng những gì mình đang có. Đừng đợi đến khi mọi thứ chỉ còn là ký ức mới nói ra những điều quan trọng. Hãy nói, hãy yêu, và hãy sống trọn vẹn cho hiện tại.
© Thành Lê - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Gửi Người Con Gái Tôi Thương | Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Yên đơn phương
Em đã cố kìm nén không khóc trước mọi người. Chắc chỉ có mỗi mình anh không nhận ra tình cảm của em dành cho anh mà thôi.

Mùa xuân sau cơn giông
Nước mắt ông Tét bất giác trào ra. Ông quay lưng bước đi, nỗi đau và cảm giác tủi hổ đè nặng lên trái tim. "Tết này, mình phải làm gì đó… phải làm gì đó cho con Kiệu," ông tự nhủ, nhưng lòng vẫn trĩu nặng bởi những nỗi buồn chưa tìm được lối ra.

Ta chưa từng đơn côi
Nỗi nhớ cồn cào nơi biển lặng Hình bóng ai gửi vào vầng trăng Để bao đêm vì sao sáng mãi Vì gần trăng nguyện toả bao đời.

Muốn gặp anh
Thật sự cảm ơn anh vì đã đến gặp em, để em có thể nói ra những lời đã cất giấu bao năm nay để có thể bước tiếp hành trình cuộc đời không có anh. Nhưng... liệu điều đó có thật sự dễ dàng?

Suy nghĩ về tiêu đề "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Haemin
Vậy thì “bước chậm lại” để ngắm nhìn vạn vật đang chuyển mình trong gió, bước chậm lại để ta thấu hiểu hơn về cuộc đời, về con người, hay đơn giản là bước chậm lại để gom nhặt những “mảnh người” của chính mình, để biết ta còn biết buồn, biết yêu, và biết tất thảy mọi cảm xúc như con người.

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.