Phát thanh xúc cảm của bạn !

Như cõi thiên đường, phần 21

2013-08-26 15:32

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù

Con cá khổng lồ bơi quanh móc câu của anh ta như thể nó biết đây là trò lừa bịp và nhưng rồi nó cũng bị dính câu, John giật mạnh cần câu. Con cá bay vọt khỏi mặt nước, giẫy dụa và ngay lúc đó Elizabeth nẩy ra một ý định, nàng hét đinh tai nhức óc: “Rắn!”

Giật mình, John ngẩng mạnh đầu về hướng nàng và nhận ra nàng trông như gặp quỷ vậy, “Rắn, rắn!” và trong giây lát sự tập trung của anh ta bị phá vỡ, anh ta chểnh mảng hạ giây câu và con cá tuột khỏi móc câu, đó chính xác là điều mà Elizabeth hy vọng.

“Tôi nhìn thấy một con rắn,” nàng nói dối, nhìn anh ta quan sát, John có vẻ đang kiềm chế một cơn giận, Elizabeth nghĩ, dấu một nụ cười hài lòng.

Nàng liếc trộm về phía mặt nước, hy vọng nhìn lướt qua con cá hồi tuyệt đẹp mà anh ta suýt bắt được, tay nàng rất muốn cầm lấy chiếc cần câu và thử vận may của mình.

Câu hỏi bực tức của Ngài Marchman làm cho nàng phải quay lại chú ý đến anh ta. “Cô có muốn câu cá không hay là cô có thể ngồi xuống và xem một lát, cho đến khi cô lại thấy một con rắn khác tấn công?”

Elizabeth nhìn quanh với vẻ giả vờ bị sốc. “Lạy chúa, thưa ngài, tôi không câu cá.”

“Cô có ngồi không?” anh ta hỏi với vẻ mỉa mai.



Elizabeth hạ lông mi nhìn xuống để cố dấu nụ cười của nàng vì giọng nói có vẻ khó chịu của anh ta. “Tất nhiên tôi sẽ ngồi,” nàng nói với anh ta với vẻ kiêu ngạo “Ngồi là một công việc cực kỳ quý phái và quan trọng của các qúy bà, nhưng câu cá, theo quan điểm của tôi, là không nên. Tuy nhiên, tôi sẽ rất thích được xem anh câu.”

Hai giờ sau đó nàng ngồi trên tảng đá bên cạnh anh ta, kêu ca phàn nàn tảng đá cứng quá, ánh mặt trời quá nóng và nó làm hỏng làn da của nàng và khi nàng đã hết các vấn đề để phàn nàn nàng tiếp tục phá hỏng hoàn toàn buổi sáng của anh ta bằng các phàn nàn vào tai anh ta bất cứ chủ đề ngu ngốc nào mà nàng có thể nghĩ ra trong khi thỉnh thoảng ném lung tung những hòn đá xuống nước làm cho những con cá của anh ta sợ và bỏ đi.

Khi cuối cùng anh ta cũng bắt được một con, bất chấp những nỗ lực cản phá của Elizabeth, nàng hét lên và lùi lại. “Anh làm nó đau đấy.” Nàng khóc lên khi anh ta bắt con cá ra khỏi móc.

“Làm đau cái gì? con cá ấy à?” anh ta hỏi vẻ hoài nghi.

“Đúng”

“Thật là vớ vẩn” anh ta nói nhìn nàng như thể nàng là một người ngớ ngẩn, và rồi anh ta ném con cá lên bờ.

“Nó không thể thở, tôi nói với anh rồi” nàng thét lên.

“Nó không cần thở.” Anh ta bẻ lại. “Chúng ta sẽ ăn chúng vào bữa trưa.”

“Tôi không sẵn sàng” nàng nói, cố nhìn anh ta như thể anh ta là kẻ giết người máu lạnh vậy.

“Quý cô Cameron,” anh ta nói vẻ lạnh lùng, “tôi có thể tin rằng cô chưa bao giờ ăn cá không?”

“Tất nhiên là tôi có ăn.”

“Vậy cô nghĩ những con cá chúng ta ăn đến từ đâu? anh ta tiếp tục lập luận vẻ tức giận

“Nó đến từ những gói hàng đóng gói thật đẹp và sạch sẽ,” Elizabeth thông báo với một cái nhìn vẻ ngớ ngẩn. “Chúng đến từ những gói hàng bằng giấy.”

“Chúng không sinh ra từ những gói hàng bằng giấy,” anh ta nói và Elizabeth có một quãng thời gian khó khăn để dấu đi cảm giác khâm phục sự kiên nhẫn tuyệt vời của anh ta trong khi nói chuyện với nàng. Anh ta không như nàng nghĩ lúc đầu, một người khờ dại và nhạt nhẽo. “Trước đó,” anh ta kiên trì tiếp tục “Cá đến từ đâu? Làm cách nào mà nó đến được chợ?”

Elizabeth hất đầu lên về kiêu căng, ném một cái nhìn đồng cảm về phía con cá đang dãy dụa, rồi liếc nhìn anh ta với vẻ kết tội kiêu kỳ trong mắt. “Tôi cho rằng chúng bị mắc bẫy hoặc đại loại như vậy nhưng tôi hoàn toàn không sẵn sàng nhìn chúng bị như cách này.”

“Như cách nào?” anh ta hỏi.

“Cách mà anh lén lút lừa phỉnh những con cá tội nghiệp này và mang nó ra khỏi gia đình và vứt nó lên bờ cho đến chết. Thật là vô nhân đạo.” nàng nói và giật mạnh áo vẻ giận dữ.

Ngài Marchman liếc nhìn nàng với vẻ hoài nghi lo lắng, rồi anh ta lắc mạnh đầu như thể để cho đầu óc minh mẫn lại. Vài phút sau anh ta hộ tống nàng về nhà. Elizabeth làm anh ta mang chiếc giỏ đựng con cá sang bên phía đối diện nơi nàng đi. Và rồi khi có vẻ như không làm cho người đàn ông tội nghiệp ấy bối rối được nàng lại khăng khăng bắt anh ta giữ cánh tay anh ta thật xa khỏi người nàng.

Nàng không ngạc nhiên khi ngài Marchman xin lỗi vắng mặt cho đến bữa tối, cũng không ngạc nhiên khi anh ta vẫn còn buồn rầu, ũ rũ và có vẻ suy nghĩ trông bữa tối có vẻ không thoải mái giữa họ. Nàng phá vỡ im lặng, bằng cách bàn luận một cách sốt sắng về sự khác nhau giữa thời trang của anh và pháp và sự quan trọng của việc sử dụng găng tay đúng cách và rồi nàng làm cho anh ta chán ngấy bằng cách miêu tả một cách thật chi tiết về tất cả những bộ váy mà nàng có thể nhớ được. Cuối cùng khi kết thúc bữa ăn ngài Marchman nhìn nàng với vẻ sửng sốt và giận giữ. Elizabeth nói khàn cả tiếng nhưng nàng cảm thấy rất hài lòng, tuy có một chút thương cảm.

Tác giả: Judith McNaught

Người đọc:
Nhím Xù, Hằng Nga

Kỹ thuật: Nhím Xù


Câu truyện Hàn Quốc thú vị nhất : Bắt cá hai tay trên thiên đường

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top