Như cõi thiên đường , Phần 4
2013-04-24 10:45
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team
Elizabeth đi chầm chầm xuống đại sảnh, rẽ về phía hành lang, có ý định quay trở lại chỗ Alexandra, nhưng đầu gối của nàng rung lên mãnh liệt làm nàng dừng lại đặt tay lên tường để chấn tĩnh bản thân. Ian Thornton, vấn đề của những ngày tới là nàng sẽ phải đối mặt với Ian Thorton. Cái tên của chàng quay cuồng trong tâm trí nàng, làm cho đầu nàng quay tròn trong mớ hỗn độn của sự căm ghét, nhục nhã và sợ hãi.
Cuối cùng nàng quay lại và bước vào một ban công nhỏ nơi mà nàng ngồi xuống ghế sofa, và ngước nhìn một cách vô hồn lên mảng nhỏ trên tường nơi đã từng treo bức tranh của Rubens. Không một phút giây nào Elizabeth tin rằng Ian Thornton có lúc nào đó mong muốn cưới nàng. Nàng không thể tưởng tượng điều gì có thể là động cơ khiến cho bây giờ chàng lại chấp nhận lời đề nghị xúc phạm của chú nàng. Nàng là kẻ khờ khạo và cả tin chắc là những vấn đề mà chàng quan tâm. Bây giờ khi nàng ngã đầu ra phía sau và nhắm mắt lại. Nàng có thể tin chắc rằng nàng không thể không lo lắng hoặc là thảnh thơi cho đến tuần lễ nàng gặp chàng. Nàng đã từng tin chắc rằng tương lai của nàng sẽ rực rỡ, nhưng giờ thì nàng không có lý do để nghĩ khác đi.

Ngoại trừ việc mất cha mẹ, tuổi thơ của Elizabeth thực sự rất vui vẻ. Tính tình vui vẻ của nàng làm cho nàng trở thành người được yêu thích đối với tất cả gia nhân những người đã mê mẩn nàng. Người đầu bếp đưa cho nàng bánh kẹo, người quản gia dạy nàng đánh cờ… Nhưng tất cả “bạn” của nàng ở Havenhurst, có một người mà Elizabeht đã trải qua phần lớn thời gian với là Oliver, Người làm vườn chính người đã đến Havenhurst khi nàng 11 tuổi. Một người đàn ông trầm lặng với đôi mắt dịu dàng, Oliver chăm sóc cây cối ở Havenhurst rất cẩn thận và dịu dàng:
“cây cối cũng cần được yêu mến” - ông giải thích khi cô bé Elizabeth ngạc nhiên khi thấy ông đang khích lệ một cây violet đang rũ xuống.
Ông đã mời nàng đi về hướng cây violet:
“hãy cho cây violet những lời động viên”.
Elizabeth cảm thấy đó là điều ngốc nghếch nhưng nàng vẫn làm theo lời chỉ dẫn, vì Oliver là một người làm vườn thành thạo, không thể phủ nhận trong một tháng qua từ khi ông đến vườn tược ở Havenhurst đã phát triển nhanh chóng. Và nàng đi về phía cây violet và nói:
“mình hy vọng bạn sẽ sớm khoẻ lại và sẽ đáng yêu như trước đây”
“Cháu đã cho nó một liều thuốc đặc biệt. Khi cháu quay lại đây sau vài ngày cháu sẽ thấy cô ấy sẽ không ngần ngại cho cháu thấy cô ấy đã cảm thấy tốt hơn như thế nào.”
Tác giả: Judith McNaught
Người đọc: Nhím Xù, Mèo Mun, Jun
Kỹ thuật: Nhím Xù
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Blog Radio 769: Chúc cậu một đời hạnh phúc nhé, mặt trời nhỏ của tôi
Mưa đầu mùa thật lạnh. Bây giờ tôi mới biết vừa ăn kem vừa đi trong mưa cũng ngon thật. Cô gái đó rất hợp với cậu ấy, chúc cậu hạnh phúc, mặt trời nhỏ của tôi.

Có lẽ em là một thói quen nhưng anh chưa bao giờ muốn bỏ
Đừng tìm trong người con gái ngày hôm nay, bóng hình của người con gái ngày hôm qua. Bởi ai sinh ra cũng muốn được sống như chính mình.

Replay Blog Radio: Hãy cho anh cơ hội lau những giọt nước mắt của em
Sau cơn mưa, lại có cầu vồng, phải không Lin, anh sẽ làm chỗ dựa cho em bước tiếp, dù anh biết khó khăn thế nào.

Blog Radio 768: 5 năm bên nhau đổi lại 3 từ ‘Anh xin lỗi’
Là cô yêu nhiều hơn, là cô đem tất cả tấm chân tình dành cho anh, nên người đau khổ hơn cũng là cô mà thôi. Đó là tất cả những gì còn sót lại trong ký ức của cô. Mối tình 5 năm của cô chỉ đổi lại vỏn vẹn 3 chữ “Anh xin lỗi”.

Nếu bố mẹ ly hôn, con sẽ chọn ở cùng ai?
“Nếu bố mẹ ly hôn, con sẽ chọn đứng ở phe nào?”. “Con sẽ đứng ở giữa nhìn bố mẹ rời đi.”

Chúng ta còn quá trẻ để nói nếu như
Hắn chỉ cảm thấy tiếc nuối, hắn tiếc những tháng ngày còn lại biết sẽ có ai sẽ bầu bạn, ai sẽ cùng hắn viết tiếp câu chuyện hai kẻ yêu nhau và tính chuyện lâu dài. Hắn cảm thấy ân hận, vì nếu như hắn biết kiềm chế bản thân, biết chọn điểm dừng đúng lúc thì có lẽ đã không cần nói nếu như.

Blog Radio 767: Bỏ lỡ nhau vì mẹ anh bắt chia tay
Tôi hỏi “Có phải do bố mẹ của anh không chấp nhận chúng ta yêu nhau phải không?” Anh chẳng bảo gì chỉ khẽ gật đầu và cũng không giải thích thêm một điều gì.

Tình yêu đẹp nhất khi đứng ngoài ánh mặt trời
Tôi mỗi ngày đang trưởng thành và hiểu hơn về chính mình, về cảm xúc của mình và những trải nghiệm trong tình cảm. Để rồi một ngày, khi tình yêu quay trở lại, tôi có thể nhẹ nhõm và vui vẻ đón nhận, có thể tình yêu đến rồi tình yêu lại đi, nó sẽ đẹp khi ta có thể cùng nhau đứng quang minh chính đại dưới ánh sáng mặt trời.

Những ngày biết đau lòng
Tôi nhắm nghiền mắt để gió đi qua. Tiếng gió luồn qua mái tóc đưa tôi về những ngày chưa biết đau lòng.

Blog Radio 766: Khoảng cách giữa chúng ta không thu hẹp được nữa rồi
Ngày đầu tiên anh gặp cô, anh bước lên một bước muốn lau đi giọt nước mắt sắp trào ra, nhưng cô lại lùi về một bước, hai người trước sau như một cách một bước chân. Dường như khoảng cách này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thu hẹp được.