Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nhật Bản vì yêu mà đến

2024-01-27 06:30

Tác giả: Cận


blogradio.vn - Nếu Hà Nội với tôi giống như một bác sĩ dùng những mảng kí ức đẹp đẽ để chữa lành mọi vết xước mà tôi phải trải qua trên bước đường sau này, thì Nhật Bản với tôi là người thầy vĩ đại, dạy cho tôi làm thế nào để mạnh mẽ khi đứng trước mọi bão giông của cuộc đời.

***

Nhật Bản bước vào đông, màn đêm dần buông xuống. Như mọi khi, tôi ngồi vào bàn học nhưng lạ thay, hôm nay chẳng thấy con chữ nào cam tâm tình nguyện với tôi cả. Bên ngoài gió vẫn cứ rít qua ô cửa sổ. Sắp hết một năm với nhiều cảm xúc hỗn độn trong lòng, và thế là tôi lại ngồi viết vài dòng cho chính mình, cho một cô gái tuổi 25 với những mục tiêu còn dang dở, viết cho Nhật Bản - đất nước xinh đẹp khiến một cô gái mộng mơ ngày ấy vì yêu si mê mà đến.

Nếu Hà Nội với tôi giống như một bác sĩ dùng những mảng kí ức đẹp đẽ để chữa lành mọi vết xước mà tôi phải trải qua trên bước đường sau này, thì Nhật Bản với tôi là người thầy vĩ đại, dạy cho tôi làm thế nào để mạnh mẽ khi đứng trước mọi bão giông của cuộc đời.

Còn nhớ ngày ấy có một cô bé mang ước mơ được đặt chân đến đất nước mặt trời mọc mà quyết tâm học tiếng Nhật từ khi mới bước chân vào đại học. Bắt đầu với những bộ phim anime huyền thoại, với những bản nhạc tình ca bất hủ, mộng mơ với viễn cảnh hoa anh đào nở rộ khắp lối, với bức tranh mùa thu lãng mạn nhưng cũng mang chút buồn man mác.

Khi đó vì đại dịch Covid19 mà chuyến bay bị hoãn lại nửa năm, nhưng mọi sự chờ đợi, cố gắng đều được đền đáp xứng đáng. Cô gái 22 tuổi ngày ấy cuối cùng cũng chạm tới ước mơ của mình. Đáp chuyến bay xuống sân bay Narita, Nhật Bản đón tôi bằng cái không khí lạnh đến tê người, mặc dù sinh ra và lớn lên ở miền bắc, cũng trải qua 22 mùa đông lạnh nhưng lần đầu tiên tôi lại thấy háo hức, mong chờ một mùa đông đến lạ kì. Trường tôi học ở vùng Kyushu, nằm ở phía nam của Nhật Bản, còn sân bay tôi đáp xuống là ở phía bắc, cách trường tôi học khá xa. Bởi dịch covid mà chúng tôi chỉ được phép nhập cảnh ở sân bay Narita chứ không được nhập cảnh ở sân bay khác.

Trường có xe đón chúng tôi từ sân bay về, bởi sân bay và trường tôi nằm ở hai vùng khác nhau, lại vì dịch nên những người mới nhập cảnh như chúng tôi không được phép dùng phương tiện công cộng, và buộc phải cách ly 2 tuần. Chúng tôi di chuyển về trường bằng xe của nhà trường, chuyến đi cũng không có gì đặc biệt ngoại trừ tôi kể cho bạn nghe chuyến đi ấy giống như một chuyến phượt xuyên Nhật vậy. Ngồi xe 12 tiếng đồng hồ, đi qua nhiều tỉnh thành phố, tôi được ngắm nhìn núi Phú Sĩ từ xa, được ngắm nhìn đường phố Nhật Bản mùa đông, được thấy những thứ mà trước giờ tôi chỉ thấy qua phim ảnh, truyện tranh... một cách chân thực và rõ ràng nhất. Và đặc biệt là được nói tiếng Nhật với người Nhật. Nghe thì có vẻ ngốc nghếch và buồn cười nhưng với một người học ngoại ngữ và ôm ấp giấc mộng đến với người bản xứ như tôi thì cũng khá là thú vị.

Về đến trường, tôi nhớ đâu đó khoảng hơn 12h đêm, chúng tôi làm một vài thủ tục nhận hành lí, nhận phòng cũng mất hơn 1 tiếng, 2h sáng về đến phòng, thời tiết ngoài là âm độ. Sang ngày thứ hai Fukuoka tuyết rơi sau nhiều năm, lần đầu tiên tôi thấy tuyết thật. Và thế là chúng tôi đã có một trải nghiệm vô cùng đáng nhớ khi mới đặt chân đến Nhật.

Dịch covid nên Nhật Bản hạn chế nhập cảnh, khóa tôi học hầu như chỉ có người Việt, chúng tôi ở chung một khu. Giờ nghĩ lại nếu không phải vì dịch covid mà chúng tôi cách ly cùng nhau 2 tuần thì chắc tôi cũng không có nhiều bạn như bây giờ. Tính cách tôi vốn thích có nhiều bạn, và khi rời Hà Nội điều khiến tôi lo lắng nhất khi đặt chân đến đây là không còn có các bạn tôi bên cạnh nữa.

Ấy thế mà cũng ba năm rồi, chúng tôi đều hoàn thành khóa học, đều đi làm, đều có cho mình những trải nghiệm riêng. Ba năm với nhiều khó khăn, những năm tháng chật vật chuyện học, chuyện thi, tiền đóng học, tìm việc rồi học việc cũng đã qua. Cô gái 22 tuổi mới ra trường ngày nào cũng có một khoảng thời gian du học tuy ngắn nhưng lại là quãng thời gian nhiều trải nghiệm, nhiều niềm vui nhưng cũng nhiều nước mắt không kém.

Ba năm ở Nhật tôi có gì?

Tôi có những người bạn học cùng khóa cùng tần số, chúng tôi cùng đi làm thêm, cùng lên lớp học, cùng ôn thi, cùng ăn uống mỗi dịp đặc biệt nào đó, cùng đi qua mùa đông lạnh giá và đón mùa xuân ấm áp. Sau này đi làm rồi, mặc dù mỗi đứa sống ở một thành phố khác nhau nhưng chúng tôi vẫn có những cuộc hẹn mỗi dịp nghỉ dài, vẫn thường xuyên liên lạc hỏi thăm nhau.

Tôi có hai người bạn cùng tôi 4 năm đại học, đón 3 cái tết xa nhà cùng nhau, cùng nhau sách vali đi du học, cùng nhau làm việc cho một công ty theo đúng chuyên ngành học.

Tôi được gặp lại những anh chị đồng nghiệp chỗ làm thêm, cùng chạy bàn rửa bát với tôi hồi tôi còn là sinh viên năm hai, và chúng tôi tranh nhau nói, kể về những ngày tháng ấy.

Tôi có một người anh trai tuy không sống cùng thành phố nhưng may sao vẫn cùng một đất nước. Sợ em lần đầu xa nhà, sợ em đi học thiếu tiền, lúc nào cũng một câu hỏi “còn tiền không tao gửi cho”.

Tôi có một người thương tôi và tôi cũng thương anh ấy, chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng nhau đến Nhật, và rồi ở một đất nước xa lạ chúng tôi thương nhau nhiều hơn. Người cho tôi những ấm áp, những quan tâm, xoa dịu đi những buồn tủi, bất an trong tôi.

Tôi có một sự kiên trì với việc học tập, đặc biệt là học ngoại ngữ. Tôi bắt đầu học thêm một ngôn ngữ mới bởi việc học khiến tôi không còn quỹ thời gian chết nữa. Học một ngoại ngữ mới cũng giúp tôi có nhiều trải nghiệm mới, có thêm nhiều bạn hơn.

Khoảng thời gian ấy, có những lúc khó khăn tưởng chừng như bỏ cuộc, đã có những lần tôi khóc cho chính sự lựa chọn của mình, nhưng rồi tất cả cũng đã qua. Ngoảnh đầu nhìn lại mới thấy hóa ra mình cũng thật may mắn, cũng thật mạnh mẽ biết nhường nào. Dẫu biết những năm tháng ấy vẫn còn nhiều tiếc nuối, những mục tiêu đặt ra chưa được hoàn thành, nhưng vẫn phải cảm ơn đất nước xinh đẹp này đã cho tôi những bài học, dạy tôi trở nên mạnh mẽ. Cảm ơn bản thân vì đã luôn kiên cường bước tiếp mà không bỏ cuộc. Cảm ơn những trải nghiệm, những cuộc gặp gỡ, những con người nơi đây.

Tôi không biết và cũng chưa có dự định sẽ ở lại đây bao lâu, bởi cứ mỗi lần nghĩ đến phải xa nơi này, lòng tôi lại ngổn ngang những nỗi buồn. Dẫu là bao lâu thì tôi vẫn mong rằng quãng đường sau này cuộc sống nơi đây sẽ bình yên và nhẹ nhàng với tôi và với tất cả mọi người.

Bước sang năm mới, chúc cho cô gái tuổi 25 sẽ luôn vững tin và bước tiếp trên con đường phía trước. Những mục tiêu, ước mơ còn dang dở sẽ được hoàn thành một cách trọn vẹn. Những người đến và đi, những người ở lại vẫn sẽ luôn ở lại cạnh bên. Lòng nhẹ nhàng, cuộc sống ắt dịu dàng.

Nhật Bản - một mối tình, mối tình sâu đậm của cô gái tuổi đôi mươi, tuổi 25.

© Cận - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cứ Ngỡ Duyên Lành, Nào Ngờ Duyên Lỡ | Radio Tình Yêu

Cận

Vào khoảnh khắc bạn học được cách yêu bản thân mình, bạn sẽ không còn muốn trở thành bất kì ai khác nữa

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top