Gửi hy vọng đến tuổi đôi mươi
2023-11-18 05:25
Tác giả:
Hiếu Anh
blogradio.vn - Có lúc, mình chỉ mong được trở về ngày thơ bé. Trẻ con ngây ngô "được" nhìn vạn vật dưới lăng kính vạn hoa rực rỡ sắc màu. Nỗi buồn vơi rất nhanh, niềm vui mau đầy "túi", khóc cười vô tư, xung quanh lại luôn có người quan tâm hết mực.
***
Thời gian không dừng lại, chúng ta đều phải trưởng thành; nhưng có lẽ sẽ có vài "đứa trẻ" chưa sẵn sàng đón nhận những thay đổi và rất lo sợ khi nghĩ đến việc phải làm người lớn. Đừng chỉ nhìn vào những ưu tư, hãy nhớ về những điều tích cực và hy vọng thật nhiều ở những gì mới mẻ phía trước.
Cái nóng oi ả của ngày hè đã dần phai đi. Trời chuyển lạnh. Thu đến, rồi chẳng mấy chốc đông qua và một năm lại kết thúc. Trong những thời khắc giao mùa, không khí có gì đó đặc biệt, giống như chúng mình, vừa muối níu giữ những hạt nắng đã qua, lại vừa rất tò mò về những cơn gió xa lạ. Mình cũng đang trong khoảng giao mùa ấy, lấp lửng giữa trẻ con và người lớn, giữa mười chín và hai mươi. Có thể mọi người chẳng thấy gì thay đổi đâu, nhưng trong tâm trí mình, và có lẽ trong suy tư của nhiều người, đó là một bước ngoặt - từ trẻ con sang người lớn. Nghe có vẻ rất hãnh diện, lớn lao, nhưng mình, trong niềm hân hoan khi được làm người trưởng thành, vẫn có rất nhiều nỗi sợ.
Người ta vẫn nói, càng trưởng thành càng cô đơn, mình rất sợ cô đơn vì thế mà sợ cả việc trưởng thành. Nghĩ đến từng ngày, từng tháng, từng năm lặng lẽ, nối tiếp nhau trôi qua, trong lòng luôn âm ỉ những cơn sóng lo lắng.
Mình từng đọc được dòng thơ rất hay của nhà thơ Văn Cao:
“Thời gian qua kẽ tay…
Làm khô những chiếc lá”
Bao giờ cũng vậy, câu từ ấy luôn thấm vào lòng mình một nỗi buồn miên man khó tả. Thời gian tựa dòng suối xanh, tựa cơn gió mát lành, vô hình mà luôn hữu ý len lỏi vào cuộc sống, để lại dấu ấn sâu đậm lên vạn vật rồi cứ thế thản nhiên trôi đi, lạnh lùng, vội vã, chẳng đợi chờ, lưu luyến. Dẫu có cố gắng níu giữ, nắm bắt bằng tất cả sức lực lẫn tấm lòng, thì giữa những kẽ tay nhỏ xíu bất lực, cơn gió ấy vẫn ung dung lọt qua, cuốn theo sắc xanh tuổi trẻ, sự hồn nhiên, mơ mộng và cả những kỉ niệm vào thinh không, quên lãng.
Có lúc, mình chỉ mong được trở về ngày thơ bé. Trẻ con ngây ngô "được" nhìn vạn vật dưới lăng kính vạn hoa rực rỡ sắc màu. Nỗi buồn vơi rất nhanh, niềm vui mau đầy "túi", khóc cười vô tư, xung quanh lại luôn có người quan tâm hết mực. Tình bạn đến với trẻ con cũng thật dễ dàng, có khi chỉ từ những viên kẹo ngọt, những quyển truyện tranh mà tíu tít gắn bó cùng nhau qua bao năm tháng... Càng khôn lớn, cuộc đời càng phức tạp.

Trên đường đời, những vệt màu u mình phiền muộn dần nhiều lên, những ngã rẽ xuất hiện, gọi mời, làm bản thân phân tâm, chững bước. Nhiều lúc, mình chẳng được làm chính mình, vui buồn, khóc cười cũng phải nhìn vẻ mặt người khác. Nhiều lúc lại cảm thấy rất lạc lõng, bơ vơ. Có những ngày mệt mỏi, ngủ thật lâu, đến khi thức giấc, chẳng có lấy một cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn chờ, mình ngỡ mình đã trở thành vô hình, trong thoáng chốc, bỗng buồn như vừa bước hụt chân vào một hố sâu mình đen, cô đơn, vắng lặng. Mỗi lần như thế, nỗi buồn hóa thành đám mây tím u ám phủ vây tâm hồn. Từ từ, những hạt mưa mặn chát ứa ra, mình không sao kìm lại.
Nhưng cơn mưa nào rồi cũng phải tạnh, chúng ta không thể mãi là trẻ con khi buồn phiền lại ăn vạ chờ được dỗ dành. Sau những nỗi buồn, ta phải đứng lên, kiên cường bước tiếp; bởi nếu dừng lại, thì thật phí hoài những năm tháng tuổi thơ với bao dự định kì vĩ. Thời gian trôi đi không thể níu giữ, điều tốt nhất chúng ta có thể làm là song hành cùng thời gian, để không phải bỏ lỡ bất kì khoảnh khắc tươi đẹp nào. Cuối cùng, mọi người đều phải trưởng thành, ta đều phải sẵn sàng đón nhận những điều sắp đến để ngày một hoàn thiện mình.
Dẫu sao, sự trưởng thành vẫn rất cần thiết và có lúc cũng thật tuyệt vời. Khi lớn khôn, mình ngộ ra nhiều điều mà trước đây bản thân không sao biết được. Mình hiểu và cảm thông hơn với những lời phàn nàn của cha mẹ; thấm thía hơn giá trị của từng bữa ăn ngon, từng giấc ngủ, từng cái ôm được trao - nhận và trân trọng, hài lòng hơn với những điều bình dị trong cuộc sống. Khi lớn khôn, mình biết trân quý từng giây phút cuộc đời để thời gian không vô nghĩa; trân quý từng người thân yêu đã luôn kề cạnh để cô đơn không thể mãi bủa vây. Khi lớn khôn, mình có cơ hội đi xa hơn, học hỏi và làm được nhiều hơn những việc ý nghĩa. Khi lớn khôn, trái tim dường như thay đổi. Mình yêu ít lại nhưng yêu sâu sắc hơn, yêu những người, yêu những việc xung quanh mình. Tình yêu ấy, có lúc làm tim đau nhói, có lúc lại ngọt ngào đến xuyến xao...
Trên hành trình chúng mình đang đi, sẽ có những người xuất hiện, có người đồng hành và có người rời đi. Đôi khi họ để lại trong lòng mình một khoảng trống đầy tiếc nuối mà không điều gì khác có thể lấp đầy. Khi còn bé, mình sẽ không thôi đau đáu về khoảng trống ấy, về người ấy. Mình níu giữ và hy vọng. Mình dừng lại và đợi chờ một ngày họ quay trở về. Nhưng càng lớn, mình càng không thể làm vậy. Điều đáng sợ của trưởng thành là chúng mình phải luôn tiến về phía trước, dù có muốn hay không, vì nếu dừng bước, mình sẽ bị tất cả bỏ lại. Đến bây giờ, có một khoảng trống vẫn ở đó, sâu thẳm trong tim mình và đôi khi đau nhói; nhưng mình không thể mãi bận tâm về nó nữa. Mình phải làm quen với nó, ôm ấp nó và bước đi. Xung quanh mình, xung quanh khoảng trống ấy, vẫn còn nhiều yêu thương và nhiều điều tốt đẹp chờ đón. Khoảng trống ấy đã làm mình đau, nhưng cũng để lại cho mình rất nhiều bài học. Hoa nở, hoa tàn. Người đến, người đi, từ dòng chảy ấy mà mình trưởng thành và nhận ra những điều thật sự quan trọng trong cuộc sống.
Trên tất cả, chỉ khi khôn lớn, chúng ta mới có thể vươn mình đến những vì sao mơ ước và vươn mình che chở, săn sóc cho những người, những điều bản thân yêu quý, trân trọng. Vì thế, gác lại những nỗi niềm trẻ con vụn vặt, những khoảng trống ký ức u hoài, mình chấp nhận trưởng thành, đón chờ những ngày đôi mươi đầy thanh sắc.
Hành trình phía trước luôn luôn bí ẩn, đôi khi những điều chưa biết làm chúng ta lo sợ. Nhưng mọi chuyện, dẫu vui hay buồn, dẫu là sum họp hay cô đơn, đều nằm trong khoảnh khắc và sẽ trôi qua theo dòng thời gian trường cửu, cuối cùng đọng lại trong ta là những trải nghiệm tuyệt vời của cuộc sống. Do đó, hãy cứ mạnh mẽ, an nhiên bước đi và tin rằng: đón chờ mình sẽ là những điều tốt đẹp. Mong rằng những tuổi hai mươi sẽ nhẹ nhàng và thật ý nghĩa với mình, với bạn, với tất cả chúng ta.
© Hiếu Anh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc | Blog Radio 881
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.







