Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi hy vọng đến tuổi đôi mươi

2023-11-18 05:25

Tác giả: Hiếu Anh


blogradio.vn - Có lúc, mình chỉ mong được trở về ngày thơ bé. Trẻ con ngây ngô "được" nhìn vạn vật dưới lăng kính vạn hoa rực rỡ sắc màu. Nỗi buồn vơi rất nhanh, niềm vui mau đầy "túi", khóc cười vô tư, xung quanh lại luôn có người quan tâm hết mực.

***

Thời gian không dừng lại, chúng ta đều phải trưởng thành; nhưng có lẽ sẽ có vài "đứa trẻ" chưa sẵn sàng đón nhận những thay đổi và rất lo sợ khi nghĩ đến việc phải làm người lớn. Đừng chỉ nhìn vào những ưu tư, hãy nhớ về những điều tích cực và hy vọng thật nhiều ở những gì mới mẻ phía trước.

Cái nóng oi ả của ngày hè đã dần phai đi. Trời chuyển lạnh. Thu đến, rồi chẳng mấy chốc đông qua và một năm lại kết thúc. Trong những thời khắc giao mùa, không khí có gì đó đặc biệt, giống như chúng mình, vừa muối níu giữ những hạt nắng đã qua, lại vừa rất tò mò về những cơn gió xa lạ. Mình cũng đang trong khoảng giao mùa ấy, lấp lửng giữa trẻ con và người lớn, giữa mười chín và hai mươi. Có thể mọi người chẳng thấy gì thay đổi đâu, nhưng trong tâm trí mình, và có lẽ trong suy tư của nhiều người, đó là một bước ngoặt - từ trẻ con sang người lớn. Nghe có vẻ rất hãnh diện, lớn lao, nhưng mình, trong niềm hân hoan khi được làm người trưởng thành, vẫn có rất nhiều nỗi sợ.

Người ta vẫn nói, càng trưởng thành càng cô đơn, mình rất sợ cô đơn vì thế mà sợ cả việc trưởng thành. Nghĩ đến từng ngày, từng tháng, từng năm lặng lẽ, nối tiếp nhau trôi qua, trong lòng luôn âm ỉ những cơn sóng lo lắng.

Mình từng đọc được dòng thơ rất hay của nhà thơ Văn Cao:

“Thời gian qua kẽ tay…

Làm khô những chiếc lá”

Bao giờ cũng vậy, câu từ ấy luôn thấm vào lòng mình một nỗi buồn miên man khó tả. Thời gian tựa dòng suối xanh, tựa cơn gió mát lành, vô hình mà luôn hữu ý len lỏi vào cuộc sống, để lại dấu ấn sâu đậm lên vạn vật rồi cứ thế thản nhiên trôi đi, lạnh lùng, vội vã, chẳng đợi chờ, lưu luyến. Dẫu có cố gắng níu giữ, nắm bắt bằng tất cả sức lực lẫn tấm lòng, thì giữa những kẽ tay nhỏ xíu bất lực, cơn gió ấy vẫn ung dung lọt qua, cuốn theo sắc xanh tuổi trẻ, sự hồn nhiên, mơ mộng và cả những kỉ niệm vào thinh không, quên lãng.

Có lúc, mình chỉ mong được trở về ngày thơ bé. Trẻ con ngây ngô "được" nhìn vạn vật dưới lăng kính vạn hoa rực rỡ sắc màu. Nỗi buồn vơi rất nhanh, niềm vui mau đầy "túi", khóc cười vô tư, xung quanh lại luôn có người quan tâm hết mực. Tình bạn đến với trẻ con cũng thật dễ dàng, có khi chỉ từ những viên kẹo ngọt, những quyển truyện tranh mà tíu tít gắn bó cùng nhau qua bao năm tháng... Càng khôn lớn, cuộc đời càng phức tạp.

Trên đường đời, những vệt màu u mình phiền muộn dần nhiều lên, những ngã rẽ xuất hiện, gọi mời, làm bản thân phân tâm, chững bước. Nhiều lúc, mình chẳng được làm chính mình, vui buồn, khóc cười cũng phải nhìn vẻ mặt người khác. Nhiều lúc lại cảm thấy rất lạc lõng, bơ vơ. Có những ngày mệt mỏi, ngủ thật lâu, đến khi thức giấc, chẳng có lấy một cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn chờ, mình ngỡ mình đã trở thành vô hình, trong thoáng chốc, bỗng buồn như vừa bước hụt chân vào một hố sâu mình đen, cô đơn, vắng lặng. Mỗi lần như thế, nỗi buồn hóa thành đám mây tím u ám phủ vây tâm hồn. Từ từ, những hạt mưa mặn chát ứa ra, mình không sao kìm lại.

Nhưng cơn mưa nào rồi cũng phải tạnh, chúng ta không thể mãi là trẻ con khi buồn phiền lại ăn vạ chờ được dỗ dành. Sau những nỗi buồn, ta phải đứng lên, kiên cường bước tiếp; bởi nếu dừng lại, thì thật phí hoài những năm tháng tuổi thơ với bao dự định kì vĩ. Thời gian trôi đi không thể níu giữ, điều tốt nhất chúng ta có thể làm là song hành cùng thời gian, để không phải bỏ lỡ bất kì khoảnh khắc tươi đẹp nào. Cuối cùng, mọi người đều phải trưởng thành, ta đều phải sẵn sàng đón nhận những điều sắp đến để ngày một hoàn thiện mình.

Dẫu sao, sự trưởng thành vẫn rất cần thiết và có lúc cũng thật tuyệt vời. Khi lớn khôn, mình ngộ ra nhiều điều mà trước đây bản thân không sao biết được. Mình hiểu và cảm thông hơn với những lời phàn nàn của cha mẹ; thấm thía hơn giá trị của từng bữa ăn ngon, từng giấc ngủ, từng cái ôm được trao - nhận và trân trọng, hài lòng hơn với những điều bình dị trong cuộc sống. Khi lớn khôn, mình biết trân quý từng giây phút cuộc đời để thời gian không vô nghĩa; trân quý từng người thân yêu đã luôn kề cạnh để cô đơn không thể mãi bủa vây. Khi lớn khôn, mình có cơ hội đi xa hơn, học hỏi và làm được nhiều hơn những việc ý nghĩa. Khi lớn khôn, trái tim dường như thay đổi. Mình yêu ít lại nhưng yêu sâu sắc hơn, yêu những người, yêu những việc xung quanh mình. Tình yêu ấy, có lúc làm tim đau nhói, có lúc lại ngọt ngào đến xuyến xao...

Trên hành trình chúng mình đang đi, sẽ có những người xuất hiện, có người đồng hành và có người rời đi. Đôi khi họ để lại trong lòng mình một khoảng trống đầy tiếc nuối mà không điều gì khác có thể lấp đầy. Khi còn bé, mình sẽ không thôi đau đáu về khoảng trống ấy, về người ấy. Mình níu giữ và hy vọng. Mình dừng lại và đợi chờ một ngày họ quay trở về. Nhưng càng lớn, mình càng không thể làm vậy. Điều đáng sợ của trưởng thành là chúng mình phải luôn tiến về phía trước, dù có muốn hay không, vì nếu dừng bước, mình sẽ bị tất cả bỏ lại. Đến bây giờ, có một khoảng trống vẫn ở đó, sâu thẳm trong tim mình và đôi khi đau nhói; nhưng mình không thể mãi bận tâm về nó nữa. Mình phải làm quen với nó, ôm ấp nó và bước đi. Xung quanh mình, xung quanh khoảng trống ấy, vẫn còn nhiều yêu thương và nhiều điều tốt đẹp chờ đón. Khoảng trống ấy đã làm mình đau, nhưng cũng để lại cho mình rất nhiều bài học. Hoa nở, hoa tàn. Người đến, người đi, từ dòng chảy ấy mà mình trưởng thành và nhận ra những điều thật sự quan trọng trong cuộc sống.

Trên tất cả, chỉ khi khôn lớn, chúng ta mới có thể vươn mình đến những vì sao mơ ước và vươn mình che chở, săn sóc cho những người, những điều bản thân yêu quý, trân trọng. Vì thế, gác lại những nỗi niềm trẻ con vụn vặt, những khoảng trống ký ức u hoài, mình chấp nhận trưởng thành, đón chờ những ngày đôi mươi đầy thanh sắc.

Hành trình phía trước luôn luôn bí ẩn, đôi khi những điều chưa biết làm chúng ta lo sợ. Nhưng mọi chuyện, dẫu vui hay buồn, dẫu là sum họp hay cô đơn, đều nằm trong khoảnh khắc và sẽ trôi qua theo dòng thời gian trường cửu, cuối cùng đọng lại trong ta là những trải nghiệm tuyệt vời của cuộc sống. Do đó, hãy cứ mạnh mẽ, an nhiên bước đi và tin rằng: đón chờ mình sẽ là những điều tốt đẹp. Mong rằng những tuổi hai mươi sẽ nhẹ nhàng và thật ý nghĩa với mình, với bạn, với tất cả chúng ta.

© Hiếu Anh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc | Blog Radio 881

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng mùa hè

Nắng mùa hè

Ôi! Cái nắng mùa hè ấy Vẫn cứ nhớ mãi miết thôi, Dẫu biết nóng như lửa đốt Nhưng dần rồi cũng quen thôi.

Không ai tin em là kẻ hay buồn

Không ai tin em là kẻ hay buồn

Cái hình ảnh vui vẻ, tích cực ấy đã đi theo cô quá lâu rồi, khiến cho cô nhầm tưởng đó chính là mình. Mây rất sợ bản thân khóc lóc, buồn bã và yếu đuối. Nói đúng hơn là cô đang sợ mình làm mọi người thất vọng và hụt hẫng.

Đêm ơi có hẹn

Đêm ơi có hẹn

Tôi thấy nhớ, tôi thấy thương, tôi thấy yêu đêm đến lạ lùng, có lẽ chính là đêm đã luôn cho tôi những cảm xúc lúc thật mãnh liệt lúc thật chứa chan và cứ mỗi đêm cứ mỗi nhiều mỗi đầy lên mãi.

Bố, mẹ ơi! Con xin lỗi...

Bố, mẹ ơi! Con xin lỗi...

“Bố mẹ làm khổ con gái của bố mẹ quá rồi, bố mẹ xin lỗi con gái nhé. Sau này nếu có nhiều hơn, bố nhất định sẽ cho con nhiều hơn, bố hứa.” Nghe câu đấy của bố xong, lòng con như nặng trĩu

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Trở lại tuổi thơ - Ước mơ xa vời của kẻ trưởng thành

Giữa bộn bề lo toan của cuộc sống trưởng thành, khi đã nếm trải bao thăng trầm, hỉ nộ ái ố, ta bỗng chạnh lòng nhớ về những tháng ngày thơ ấu hồn nhiên, vô tư bên vòng tay yêu thương của bố mẹ.

Chuyện tình ngày ấy

Chuyện tình ngày ấy

Có nắng trong hồn hoa bướm say Có kẻ trầm tư và bay bổng Có kẻ vô tư và thơ mộng Có kẻ say mê chốn nhân tình

Ngày đông

Ngày đông

“Có phải em không xứng đáng nhận được hạnh phúc không chị? Không xứng đáng được yêu thương, được bảo vệ, em chỉ là một người đi lang bạt ở nhờ nhà người khác. Người thương em nhất đã đi rồi, bây giờ, em không có nhà nữa rồi!”

Chuyến đi đến miền ký ức

Chuyến đi đến miền ký ức

Từng địa điểm, từng nền văn hóa mang đến cho tôi những trải nghiệm độc đáo và bài học quý giá về sự phong phú của thế giới. Tôi học được rằng, sự khác biệt không phải là điều để sợ hãi, mà là điều để đón nhận và tôn trọng.

Đắng cay

Đắng cay

Em biết ngày xuân hoa có bay Nắng đẹp lung linh tình lại say Xuân là ngọn gió mang hơi ấm Ghét ngọt ngào anh uống đời vui

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Bước sang tuổi 35, tôi thấy vấn đề nan giải nhất trong đời là tìm được SỞ THÍCH riêng: Bảo sao bản thân tẻ nhạt, tầm nhìn hạn hẹp!

Việc bạn hiểu rõ chính mình, có thú vui, có sở thích sẽ giúp bạn trở nên quyến rũ, thú vị hơn!

back to top