Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người con gái của quá khứ

2011-12-05 17:02

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

  MƯA…

Mùa hè đến nhanh, nhưng những cơn mưa thì chậm lại. Chúng không kéo dài vài tiếng đồng hồ với cái âm thanh rả rích, mà chỉ là những hạt mưa nhỏ, lất phất rơi. Tôi cảm giác được chúng đang chạm vào tóc và rơi trên mặt mình. Thật không nhẹ nhàng. Nhưng lạ lùng thay trong khoảnh khắc này, tâm hồn tôi lại cảm thấy bình lặng, bình lặng như những cơn gió nhẹ đang thổi qua. Đôi khi gió khiến mặt hồ lay động, làm rung lên những hình ảnh phản chiếu dưới mặt nước. Tâm trí tôi vẫn không rời khỏi cảnh vật, vẫn bị một điều gì đó thu hút thật mạnh mẽ. Có lẽ đó là do cảm giác thoả mãn như chính tôi đang là một điểm nhấn cho bức tranh sinh động với khung cảnh quả là sông nước hữu tình. Hoặc có lẽ vì đây là mùa hè cuối cùng. Mùa hè cuối cùng của tôi với năm học cuối cấp 3...

Trong ký ức, tôi còn nhớ năm tôi thi chuyển cấp lên lớp 10, tôi đã không dành nhiều thời gian để suy nghĩ về những cảm xúc như lúc này. Vì tôi biết, ngôi trường mới mà tôi thi vào, những gì liên quan đến cấp 2 đều sẽ không còn tồn tại. Ngoại trừ duy nhất là đứa bạn thân vẫn còn giữ liên lạc tới giờ. Còn những đứa bạn khác chắc cũng đã nhanh chóng quên mất tôi là ai rồi.

Dưới cơn mưa nhẹ, tôi để mặc cho những ý nghĩ của mình rơi tự do, lơ lửng như những hạt mưa đang trút xuống.

“Hạ Vy!”

Tôi quay đầu nhìn lại, một phần vì phản xạ, một phần cũng vì tôi biết Duy đang gọi mình. Bất chợt…tia sáng loé lên từ chiếc máy ảnh trên tay Duy…vụt qua mặt…gương mặt tôi bất ngờ đứng lặng…


Tác giả: Violet - Người đọc: Chit xinh – Gà Quay - Kỹ thuật: Đức Thụy

ảnh minh họa


“ Okie! Không ngờ cách này cũng có hiệu quả đấy chứ!”

Tôi cùng Duy đến công viên, anh muốn tìm kiếm những góc ảnh mới để chụp. Nhưng thật không ngờ, sau mấy vòng quanh quẩn Duy lại hướng ống kính về phía tôi. Nhưng thật không hiểu, một đứa lúc nào cũng tẻ nhạt và chậm chạp như tôi thì lý nào lại đặc biệt trước ống kính của Duy? Nhìn nét mặt Duy hài lòng lắm. Tôi đã định hỏi…nhưng rồi lại thôi. Chỉ đứng nhìn sự thoả mãn của Duy…và mỉm cười.

SUNSET VÀ THỨ NĂM HÀNG TUẦN.

Nói về lần đầu tiên tôi gặp Duy. Lúc đó tôi đang sinh hoạt hè ở địa phương và đã tham gia một khoá học nhiếp ảnh. Không ai khác chính Duy là giáo viên đứng lớp . Điều làm tôi ấn tượng về anh nhất chính là mái tóc, chúng xoăn tít lại và che khuất một góc gương mặt khiến tôi có cảm giác con người này là một người rất tự cao. Nhưng đối với tất cả các học viên, Duy đều có thái độ hòa đồng và cũng vui tính nữa. Có đôi lần trong câu nói của anh xuất hiện sự triết lý và sâu sắc, còn tôi thì luôn chăm chú lắng nghe. Phải khẳng định một điều Duy là người lúc nào cũng nổi bật và luôn thu hút, không chỉ là vẻ ngoài mà còn qua lời nói.

Tôi nghỉ ngang khi khóa học chưa kết thúc vì lịch học thêm đã quá nhiều. Mất đi một thời gian tôi gặp lại Duy, thật bất ngờ khi anh đứng chờ tôi trước cổng trường. Mái tóc Duy vẫn thế, lúc nào cũng rực lên giữa đám đông và tôi dễ dàng nhận ra anh. Duy nói anh muốn tìm cảm hứng mới cho những bức ảnh của mình. Và quyết định tìm đến tôi vì với anh tôi là một người xa lạ.

Sự gặp gỡ giữa hai chúng tôi là một điều không xác định, không thường xuyên đều đặn. Sau mỗi lần gặp Duy thì anh gần như mất tích. Bẵng đi một thời gian lại đột ngột xuất hiện. Nếu tôi muốn nói chuyện với anh thì phải đợi đến tối, vì tối nào nick yahoo của anh cũng sáng. Có lần tôi nói Duy giống như một cơn gió, chợt đến rồi lại đi lúc nào không ai biết. Khi đó Duy đã cốc vào đầu tôi 1 cái rõ đau và cười bảo: “Vậy thì em không được làm con đường đâu đấy!”. Tôi đã hỏi tại sao nhưng Duy lại một mực không chịu nói. Và sau đó tôi cũng không nhắc đến.


(...)


Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)

Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương

Người cũ từng thương

Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)

Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ

Sao phải buồn vì những điều đã cũ

Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)

Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ

Tình đầu là tình bỏ lỡ

Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)

Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, Châu nhắn cho mẹ một tin “Mẹ chuẩn bị đi nhé, con về đưa mẹ đi khắp thế gian”.

Hạnh phúc đáng giá bao nhiêu

Hạnh phúc đáng giá bao nhiêu

Xin cho tôi về lại thủa hoang sơ, lúc mà tâm hồn vẫn còn đang lớn, khi mà bản thân còn chưa gai góc, nhuốm màu cuộc sống. Xin hãy cho tôi trở lại những ngày hồn nhiên, trong trẻo, được sống với ước mơ thủa nhỏ, sống với con đường mà mình chọn lựa.

Blog Radio 802: Nỗi ám ảnh mang tên ‘người cũ’

Blog Radio 802: Nỗi ám ảnh mang tên ‘người cũ’

Cô chợt nhớ đến đã đọc ở đâu đó một dòng như thế này: “Người cũ vừa khóc, người hiện tại liền thua”. Người cũ của anh khóc rồi.

Trên tình bạn dưới tình yêu

Trên tình bạn dưới tình yêu

Trăng dưới nước là trăng trên trời, cậu trước mắt là người trong tim. Tưởng chừng như ánh diệu kỳ ấy với tay là có thể ôm trọn trong lòng, nhưng cuối cùng lại đem bản thân ngã nhào vào ao sâu lạnh lẽo từng tấc. Chuyện tình của cậu cũng không mấy vui, tôi đoán thế, chuyện tình của tôi chỉ cần thích cậu là đủ rồi.

back to top