Ngày thứ 37 tại tâm dịch Sài Gòn!
2021-09-25 01:25
Tác giả:
Liên Ngô
blogradio.vn - Đau đớn thay, dù con có là bác sĩ tài giỏi thế nào, đã từng cứu bao nhiêu người đi nữa, cũng không có cách nào cứu ba mình khỏi bàn tay thần Chết. Thật là bất công!
***
7h30 - 18/08/2021!
Ra ca 3, kết thúc 8 tiếng liên tục kín mít trong bộ PPE từ 22h đêm đến 7h sáng hôm sau: Không ăn, không uống, không đi vệ sinh, không gì cả; chỉ làm, làm và làm. Mỗi ngày đi làm về là một cảm xúc khác nhau.
Khi là cảm động cảnh 2 ông bà chăm nhau lúc bạo bệnh tuổi già.
Bà nặng hơn nên phải ở buồng Điểm (tương đương phòng Cấp cứu ngoài Bắc). Ông thì nằm buồng ngoài. Cái thân hình gầy gò liêu xiêu cứ qua lại ngày hơn chục lượt giữa 2 buồng khiến bất kỳ NVYT hay bệnh nhân khác đều "nể" cách ông chăm sóc bà: Khi thì giặt khăn lau mặt cho bà, khi thì lấy sữa phỉnh bà uống, khi thì qua bóp tay bóp chân cho bà. Bà thì sợ ông mệt, nên cứ bắt ông về phòng nghỉ. Ông thì sợ bà nằm 1 mình buồn nên không chịu về, dù 2 ông bà đã ngoài 80...
.jpg)
Có hôm thì không cầm được nước mắt khi gọi đứa bé 13 tuổi vào buồng Điểm để nghe bác sỹ giải thích, rồi cho nó gặp ba nó lần cuối. Nó chỉ được nhìn chứ không nói gì với ba được nữa. Vì ba nó, sau cả tiếng được cấp cứu đã không qua được. Rồi chính nó phải nhìn cảnh họ thu dọn, bọc ba nó lại trong cái ga trắng, trên đó có ghi tên ba nó, và đưa lên cáng, đẩy đi vội vàng ngay trước mắt nó. Mẹ nó thì đang chạy ECMO ở 1 bệnh viện tầng 5 khác.
Thương! Đại dịch này không khác gì chiến tranh. Đứa bé xem như đã mất cả gia đình vì Covid. Nó là con một. Không có anh chị em. Nhà giờ chỉ còn lại mình nó... Nó mới chỉ học hết lớp 6 thôi mà... Nó đâu biết được tương lai nó sẽ như thế nào, sẽ ở cùng ai...
Đêm nay, lại là cảnh ông chồng được nhân viên khoa khác lên đẩy xe lăn xuống khoa Hồi sức gặp mặt vợ lần cuối. Có lẽ lúc vào viện, cả 2 vợ chồng đã bảo nhau hẹn ngày cùng về. Vậy mà giờ chỉ còn 1 người cố gắng... Bà vợ có lẽ đã quá mệt, không đủ sức gắng gượng nữa... Lúc sau bác chồng được đưa trở lại khoa. Bác ấy ngồi bần thần cạnh giường mấy tiếng không nằm ngủ lại. Mình nhìn mà mắt cay cay, chỉ biết đến nắm tay động viên bác, đáp lại là lời nói đầy quyết tâm: "Chú cảm ơn con, chú biết mà, chú phải sống chứ, chú phải tiếp tục tập hít thở, uống thuốc đều, nghe lời bác sĩ chứ. Chú còn 3 đứa nhỏ nữa mà"...
Có hôm lại cực kỳ đau lòng trước cảnh anh bác sỹ trong khoa. Cả bố và mẹ đều nhiễm và nằm điều trị tại khoa đã được 1 thời gian. Hôm ấy, ông bố chuyển nặng. Người con trai vừa ép tim, vừa ra y lệnh tiêm thêm Adrenalin, tiêm thuốc vận mạch, vừa bất lực nhìn ba mình từ từ ra đi, với đống dây rợ, máy móc quanh người - cảnh tượng này người sắt đá mấy nhìn cũng không cầm được nước mắt. Đau đớn thay, dù con có là bác sĩ tài giỏi thế nào, đã từng cứu bao nhiêu người đi nữa, cũng không có cách nào cứu ba mình khỏi bàn tay thần Chết. Thật là bất công!
Có đêm về là không ngủ được, nhắm mắt lại là nhớ tới khoảnh khắc thu dọn, tháo các thứ kim luồn, dây truyền, sonde dạ dày, sonde tiểu, rồi tháo cuff, rút ống NKQ ra, tắt máy thở, vậy là kết thúc cuộc đời một con người kém may mắn.
Đại dịch thật đáng sợ, với cả những người ra đi. Họ đã vật lộn, cố gắng chống chọi 1 mình, giờ tới lúc cuối đời cũng chết trong cô đơn, không có bất kỳ người thân nào bên cạnh, cũng không được tổ chức 1 "đám ma" như bình thường. Tới lúc gặp người nhà thì chỉ còn là "một hũ tro" đúng nghĩa đen.
Không làm được gì thêm, dù cho cả bác sỹ và bản thân họ đều đã cùng nhau cố gắng, việc cuối cùng bản thân có thể làm cho họ, đó là thu dọn sạch sẽ, vệ sinh cá nhân, chỉnh sửa quần áo, nói lời cảm ơn vì đã cùng nhau chiến đấu đến cùng, chắp tay chào họ lần cuối, thầm gửi lời chúc họ được siêu thoát, hết phải chịu những bi ai cực khổ của trần gian. Vì với họ, mình như là người thân cuối cùng họ được gặp, được thấy. Đau xót!
Ra trực, nhìn dòng xe nối đuôi nhau đi lại. Là cảm giác buồn, bất lực, chán nản; cảm thấy như mọi cố gắng của Chính quyền, của hàng chục nghìn nhân viên y tế, của Công an, của các lực lượng tình nguyện viên... đều sẽ là vô nghĩa nếu không có sự đồng lòng của người dân. Không hiểu nổi vì sao TP đã đến mức vậy, cái chết hiện hữu trước mặt vậy, khi mà nếu may mắn thì mới được vào nhập viện điều trị, vì các bv đều đã quá tải; khi mà tiếng xe cứu thương liên tục chạy, hú còi inh ỏi, mà họ vẫn ra đường đông đúc như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Hôm qua tới giờ càng buồn hơn, vì quê nhà lúc Đoàn ra đi đã tạm ổn, giờ lại bùng dịch lại với mức độ nguy hiểm hơn. Là lo lắng cho cha mệ vì ở xóm đã có ca nhiễm; lo cho các o, các bác, các ông bà ở nhà sức khỏe không đủ, nếu chẳng may...
Cuộc chiến này thật sự đã tổn hao quá nhiều. Cả vật chất lẫn tính mạng, lẫn tinh thần của những người ở lại. Nhưng chắc chắn, đồng lòng thì chúng ta sẽ vượt qua, sẽ chiến thắng.
Những lúc như này mới thấy, chỉ cần mạnh khỏe là đủ. Mọi thứ tiền tài, vật chất hay danh lợi đều là phù du. Cầu mong mọi người đều bình an!
Mong một ngày gần nhất, khi SG hết ốm, khi mọi nơi đều MẠNH KHỎE để trở về NHÀ!
© Liên Luna - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio: Anh không phải người duy nhất cần em | Bản Full
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.






