Ngày thứ 37 tại tâm dịch Sài Gòn!
2021-09-25 01:25
Tác giả:
Liên Ngô
blogradio.vn - Đau đớn thay, dù con có là bác sĩ tài giỏi thế nào, đã từng cứu bao nhiêu người đi nữa, cũng không có cách nào cứu ba mình khỏi bàn tay thần Chết. Thật là bất công!
***
7h30 - 18/08/2021!
Ra ca 3, kết thúc 8 tiếng liên tục kín mít trong bộ PPE từ 22h đêm đến 7h sáng hôm sau: Không ăn, không uống, không đi vệ sinh, không gì cả; chỉ làm, làm và làm. Mỗi ngày đi làm về là một cảm xúc khác nhau.
Khi là cảm động cảnh 2 ông bà chăm nhau lúc bạo bệnh tuổi già.
Bà nặng hơn nên phải ở buồng Điểm (tương đương phòng Cấp cứu ngoài Bắc). Ông thì nằm buồng ngoài. Cái thân hình gầy gò liêu xiêu cứ qua lại ngày hơn chục lượt giữa 2 buồng khiến bất kỳ NVYT hay bệnh nhân khác đều "nể" cách ông chăm sóc bà: Khi thì giặt khăn lau mặt cho bà, khi thì lấy sữa phỉnh bà uống, khi thì qua bóp tay bóp chân cho bà. Bà thì sợ ông mệt, nên cứ bắt ông về phòng nghỉ. Ông thì sợ bà nằm 1 mình buồn nên không chịu về, dù 2 ông bà đã ngoài 80...
.jpg)
Có hôm thì không cầm được nước mắt khi gọi đứa bé 13 tuổi vào buồng Điểm để nghe bác sỹ giải thích, rồi cho nó gặp ba nó lần cuối. Nó chỉ được nhìn chứ không nói gì với ba được nữa. Vì ba nó, sau cả tiếng được cấp cứu đã không qua được. Rồi chính nó phải nhìn cảnh họ thu dọn, bọc ba nó lại trong cái ga trắng, trên đó có ghi tên ba nó, và đưa lên cáng, đẩy đi vội vàng ngay trước mắt nó. Mẹ nó thì đang chạy ECMO ở 1 bệnh viện tầng 5 khác.
Thương! Đại dịch này không khác gì chiến tranh. Đứa bé xem như đã mất cả gia đình vì Covid. Nó là con một. Không có anh chị em. Nhà giờ chỉ còn lại mình nó... Nó mới chỉ học hết lớp 6 thôi mà... Nó đâu biết được tương lai nó sẽ như thế nào, sẽ ở cùng ai...
Đêm nay, lại là cảnh ông chồng được nhân viên khoa khác lên đẩy xe lăn xuống khoa Hồi sức gặp mặt vợ lần cuối. Có lẽ lúc vào viện, cả 2 vợ chồng đã bảo nhau hẹn ngày cùng về. Vậy mà giờ chỉ còn 1 người cố gắng... Bà vợ có lẽ đã quá mệt, không đủ sức gắng gượng nữa... Lúc sau bác chồng được đưa trở lại khoa. Bác ấy ngồi bần thần cạnh giường mấy tiếng không nằm ngủ lại. Mình nhìn mà mắt cay cay, chỉ biết đến nắm tay động viên bác, đáp lại là lời nói đầy quyết tâm: "Chú cảm ơn con, chú biết mà, chú phải sống chứ, chú phải tiếp tục tập hít thở, uống thuốc đều, nghe lời bác sĩ chứ. Chú còn 3 đứa nhỏ nữa mà"...
Có hôm lại cực kỳ đau lòng trước cảnh anh bác sỹ trong khoa. Cả bố và mẹ đều nhiễm và nằm điều trị tại khoa đã được 1 thời gian. Hôm ấy, ông bố chuyển nặng. Người con trai vừa ép tim, vừa ra y lệnh tiêm thêm Adrenalin, tiêm thuốc vận mạch, vừa bất lực nhìn ba mình từ từ ra đi, với đống dây rợ, máy móc quanh người - cảnh tượng này người sắt đá mấy nhìn cũng không cầm được nước mắt. Đau đớn thay, dù con có là bác sĩ tài giỏi thế nào, đã từng cứu bao nhiêu người đi nữa, cũng không có cách nào cứu ba mình khỏi bàn tay thần Chết. Thật là bất công!
Có đêm về là không ngủ được, nhắm mắt lại là nhớ tới khoảnh khắc thu dọn, tháo các thứ kim luồn, dây truyền, sonde dạ dày, sonde tiểu, rồi tháo cuff, rút ống NKQ ra, tắt máy thở, vậy là kết thúc cuộc đời một con người kém may mắn.
Đại dịch thật đáng sợ, với cả những người ra đi. Họ đã vật lộn, cố gắng chống chọi 1 mình, giờ tới lúc cuối đời cũng chết trong cô đơn, không có bất kỳ người thân nào bên cạnh, cũng không được tổ chức 1 "đám ma" như bình thường. Tới lúc gặp người nhà thì chỉ còn là "một hũ tro" đúng nghĩa đen.
Không làm được gì thêm, dù cho cả bác sỹ và bản thân họ đều đã cùng nhau cố gắng, việc cuối cùng bản thân có thể làm cho họ, đó là thu dọn sạch sẽ, vệ sinh cá nhân, chỉnh sửa quần áo, nói lời cảm ơn vì đã cùng nhau chiến đấu đến cùng, chắp tay chào họ lần cuối, thầm gửi lời chúc họ được siêu thoát, hết phải chịu những bi ai cực khổ của trần gian. Vì với họ, mình như là người thân cuối cùng họ được gặp, được thấy. Đau xót!
Ra trực, nhìn dòng xe nối đuôi nhau đi lại. Là cảm giác buồn, bất lực, chán nản; cảm thấy như mọi cố gắng của Chính quyền, của hàng chục nghìn nhân viên y tế, của Công an, của các lực lượng tình nguyện viên... đều sẽ là vô nghĩa nếu không có sự đồng lòng của người dân. Không hiểu nổi vì sao TP đã đến mức vậy, cái chết hiện hữu trước mặt vậy, khi mà nếu may mắn thì mới được vào nhập viện điều trị, vì các bv đều đã quá tải; khi mà tiếng xe cứu thương liên tục chạy, hú còi inh ỏi, mà họ vẫn ra đường đông đúc như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Hôm qua tới giờ càng buồn hơn, vì quê nhà lúc Đoàn ra đi đã tạm ổn, giờ lại bùng dịch lại với mức độ nguy hiểm hơn. Là lo lắng cho cha mệ vì ở xóm đã có ca nhiễm; lo cho các o, các bác, các ông bà ở nhà sức khỏe không đủ, nếu chẳng may...
Cuộc chiến này thật sự đã tổn hao quá nhiều. Cả vật chất lẫn tính mạng, lẫn tinh thần của những người ở lại. Nhưng chắc chắn, đồng lòng thì chúng ta sẽ vượt qua, sẽ chiến thắng.
Những lúc như này mới thấy, chỉ cần mạnh khỏe là đủ. Mọi thứ tiền tài, vật chất hay danh lợi đều là phù du. Cầu mong mọi người đều bình an!
Mong một ngày gần nhất, khi SG hết ốm, khi mọi nơi đều MẠNH KHỎE để trở về NHÀ!
© Liên Luna - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio: Anh không phải người duy nhất cần em | Bản Full
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






