Ngày mưa thôi rơi
2023-08-07 13:05
Tác giả:
Như Ngọc
blogradio.vn - Mưa cũng dần tạnh, dưới mái hiên bây giờ chỉ còn nghe lăn tăn vài hạt mưa, đọng lại trên đó là vài giọt nước nhỏ giọt xuống đất. Đôi tình nhân kia đã rời đi, chỉ còn tôi và một cô gái còn ở lại. Tôi nhìn xuống phía bên kia, thấy một vũng nước nhỏ. Cô gái ngồi xổm xuống từ bao giờ, ánh mắt đăm chiêu đó đang soi khuôn mặt xinh xắn của mình dưới vũng nước mưa.
***
Sài Gòn những hôm nay vẫn mưa, trên những nẻo đường quẩn quanh góc phố, quán xá trải ra nhưng chẳng có người, chỉ có vài bộ bàn ghế nhựa nằm chỏng chơ tắm cho mình một lớp áo dưới màn mưa chiều tà.
Có những hàng quán xếp từng cái bàn, cái ghế nằm ngăn nắp, nhưng trên chiếc dù to lớn đang che chắn cho chúng nó, nước vẫn rơi làm ướt một góc bàn. Cơn mưa chiều nay thật lớn, tôi nép mình dưới mái hiên chờ mưa tan, dưới không gian nhỏ bé, có một cặp tình nhân và một cô gái cùng đứng trú mưa, tôi tựa người vào bức tường ngồi nhìn mưa rơi.
Chợt đâu đó, mùi đất phảng phất lên, cái mùi của con đường nhựa hòa cùng nước mưa tạo nên một cảm giác bồi hồi khó tả, tôi bỗng nhớ về những ngày xưa cũ ở quê, chỉ khác là quê tôi lúc ấy còn là những con đường đất, rải lên đó là vài viên đá lởm chởm trên lối đi. Tôi mê mẩn mùi nước mưa hòa cùng đất đá. Lúc còn là một cậu thanh niên mới lớn, tôi vẫn còn ham chơi với lũ bạn, tôi thường bỏ tập sách trong túi buộc kín lại rồi xắn quần lên kéo mấy đứa bạn tắm mưa về nhà.
Thời gian mới đấy mà trôi nhanh thật, tôi không thể nào quên những ngày mưa năm ấy, những ngày mưa khắc vào tâm trí tôi hình ảnh của một người con gái ngồi cạnh bờ sông soi mình xuống dòng nước. Đã ba hôm kể từ khi mưa dầm, ngày nào chúng tôi đi học về cũng bắt gặp chị, chị trạc đôi mươi, nhà ở gần bến sông.
Mẹ tôi bảo chị tên là Trang, ba chị mất do bệnh, mẹ chị một lần trời mưa giông bị ngã dưới sông, dòng nước cuốn bà đi không còn thấy nữa. Chị không được đi học như bọn tôi, từ nhỏ đã phải làm lụng nuôi đứa em gái. Giờ cả hai chị em chị sống bằng sạp cá ngoài chợ nhỏ, hằng ngày chị đi bắt cá, còn cô em thì bán. Khác hẳn với chị Trang, em gái chị, cô gái tên là Thơ tuy bằng tuổi tôi nhưng lại rất hoạt ngôn, lanh lợi khiến ai cũng quý. Tôi cũng gặp Thơ vài lần trong chợ, lúc nào nó cũng cười, bà con thì thương nên hay ủng hộ, mẹ tôi cũng thường gửi chị em nó ít bánh trái, thế nên mẹ cũng hỏi thăm và biết được nhiều chuyện từ gia đình nó.
Mấy hôm sau trời vẫn còn lác đác mưa, cứ chiều chiều là lại mưa. Tôi cùng đám bạn hẹn sau mưa thì tụ tập đá bóng ở sân nhà thằng Phát, bởi vì nhà nó to nhất vùng, lại có một sân gạch, không sợ mưa gió làm nhão đất. Nhà Phát nằm gần bến sông, cũng là nơi đưa mối lái cho tiểu thương và bà con trong chợ. Chúng tôi mỗi đứa một gốc chờ thằng Hưng, nó ở xa nhất, có lẽ thế nên giờ vẫn chưa đến.
Thằng Phát chỉ ra bến sông, tặc lưỡi “Tụi bây biết chị Trang không? Mấy hôm nay cứ ở mãi ở đó, không biết sao nữa”. Nó dừng lại một lát chờ chúng tôi nhìn ra bến sông rồi nói tiếp “Mấy nay không thấy Thơ bán ở chợ, hôm bữa đi ngang thấy nó ngồi khóc nữa, chắc có chuyện gì rồi”. Tôi nhìn chị, đôi mắt chị thật buồn, khác với ánh mắt say đắm nhìn mình dưới sông của mấy cô gái trạc tuổi xuân thì, ánh mắt đó cứ bâng khuâng, mơ hồ nhìn chằm chằm soi mình dưới dòng sông. Một ánh mắt tuy giống như có điểm dừng nhưng lại vô hồn, vô định.
Hình ảnh đó không phẳng lì như một chiếc gương thông thường, không trong trẻo như bóng hình lúc chúng ta soi mình vào mặt nước, hạt mưa rơi làm nhòe đi gương mặt của chị, nó làm mặt sông méo mó, dao động thành vô số đường tròn to nhỏ.
Thằng Hưng chân tay lấm lem bùn đất đang kì cọ ở cây cầu nhỏ bắt ngoài sông, thằng Phát đứng lèm bèm “Làm gì mà giờ mới ra, rồi chân tay toàn bùn đất vậy?”. Hưng bực mình đá một chân xuống sông, nước bắn tóe lên than thở “Đất nhão nên đi bị lún đường đi. Mưa chút thì đỡ bụi mặt đường, có nước rửa bớt mấy cái cây cho nó mát, mà mưa quá thì ngập đường, cây nó gãy luôn cành, chán thật”. Nó nói đúng, mưa vừa phải thì làm sạch cái này cái kia, mưa lớn quá thì đường đất cũng thành ao, cây lớn cũng gãy cành. Giống như nước có thể làm hiện lên những gì khuất sau lớp bụi dày, nhưng nó cũng sẽ làm mòn đi mọi thứ, khiến chúng không còn nguyên vẹn mà biến dạng đi so với nguyên thủy của nó.
Phải chăng cơn mưa năm đó làm gột rửa đi hình ảnh chị, khiến chiếc gương kia phản chiếu cái nhìn méo mó của người đời dành cho chị, hay tỏ bày cho chính lòng chị còn nhiều dao động đang cố nén đi. Không phải chiếc gương nào cũng phản ánh đúng sự thật và cũng không phải chiếc gương nào cũng có thể phản chiếu được chính bản thân mình, chính những tâm sự bị cất giấu đi.
Tôi về hỏi mẹ về chị Trang, mẹ nói Thơ sắp đi lấy chồng, nhà trai ở bên kia sông, thấy Thơ dễ mến, lanh lợi, lại cho chị em nó số tiền trả nợ. Ngày ba chị mất, mẹ chị nợ nhà bên đó số tiền làm ma chay, rồi chị em nó cũng mượn bên đó một khoảng mua đồ làm vốn đánh cá. Xui xẻo thế nào bị giật mất. Giờ họ không còn gì.
Tôi không nghĩ đến ngày ấy, cũng không đến nỗi lạc hậu, mà vẫn còn chuyện gả cưới trả nợ. Chị Trang chưa muốn gả con Thơ, nó còn trẻ, chưa được học hành gì, số phận lại bất hạnh, giờ lại gả đi sớm, chắc nó thương chị nó cô đơn một mình sau này nên khóc. Nhưng nó cũng biết làm dâu nhà kia thì mới trả hết nợ, mà giúp chị đỡ thêm gánh nặng lo cho nó mà lại có thêm số vốn. Ban đầu chị Trang ngăn cản nhưng nghe Thơ năn nỉ quá, chị mới chịu.
Ngày đám cưới Thơ, mẹ và tôi cùng với đám bạn cũng có mặt. Khác với những nhà giàu có khác mà tôi biết, gia đình chú rể có vẻ rất tử tế và anh chàng đó trông chững chạc chân thành. Sau hôm đó, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy Thơ đi đi lại lại thăm chị của nó. Đôi lúc có anh chồng đi cùng. Lúc nào gặp nhau hai chị em cũng khóc sướt mướt. Nó cũng giúp chị làm ăn này kia, nghe đâu là bỏ mối với tiểu thương trên huyện. Công việc có đồng ra đồng vào, nhưng tôi chưa thấy ngày nào chị cười cả, lúc nào chị cũng ủ rũ.
Ngày nào chị cũng ra bờ sông soi mình xuống nước, cho đến một ngày, đám chúng tôi chơi ở gần đấy thì thấy một người đàn ông thấp người, hớt hãi nhảy thoắt từ trên ghe lên bờ. Chú vừa chạy vừa hét lên “Cô Trang, cô Trang”. Thằng Phát kéo cả đám chạy ra theo, vừa chạy vừa nói với tôi: “Chú Thành làm công cho nhà chồng con Thơ đó”. Cả đám hốt hoảng, chị Trang thì đứng lặng người rồi quỵ xuống khi nghe chú Thành báo một tin chấn động, Thơ bị ngã xuống sông và không cứu được. Chúng tôi không tin vào tai mình nữa, hai hàng nước mắt tôi trào ra. Phát đỡ lấy chị Trang còn tôi chạy về báo với mẹ. Đám còn lại cũng chạy về thông báo cho nhà nó biết. Tôi chạy thật nhanh, thật nhanh rồi cứ quanh quẩn một suy nghĩ trong đầu “Làm quái nào có chuyện đó, nó ngụp lặn hằng ngày, bơi lội có thể giỏi hơn đám con trai chúng tôi cơ mà”
Mẹ tôi cũng sốc không kém, mẹ chạy ra báo với các cô các dì xung quanh. Tôi có thể nghe được tiếng gào thét của chị Trang, nó quằn quại, đau đớn đến nhường nào, nó xé nát không gian, văng vẳng cách mấy cánh đồng vẫn nghe được rõ mồn một. Phải chi tôi có thể cắt bớt nỗi đau ấy qua cho tôi.
Không ai biết rõ tại sao lại có cớ sự như thế. Tôi nghe bàn tán đâu đó về gia đình chị Trang, họ chỉ trỏ vào chị. Cách đây không lâu, khi ba chị mất, có một gã không biết từ đâu đến bảo chị Trang là người khiến gia đình lâm vào tình cảnh tang tóc. Cái gọi là mê tín đó ám ảnh chị hơn khi mẹ mất tích. Giờ đây người chịu đau đớn nhất vẫn đang bị đem ra chỉ trích, tôi không biết chị đã làm gì khiến những kẻ lạ mặt kia, những người đáng lẽ nên có một chút thương hại kia phải chỉ trỏ, đâm chọt, xát muối vào nỗi đau.
Đó cũng là lý do chị soi mình xuống dòng nước, chị nhìn lại mình, chị trằn trọc, trăn trở về chính bản thân mình, rằng có phải chị là nguyên nhân, chị sợ liên lụy đến Thơ nên mới đắn đo mà gả nó đi. Người ta nhìn chị, một người chịu nhiều tổn thương, mất mát ở độ tuổi xuân thì kia, với một vẻ soi xét và kì thị. Người con gái này đã làm gì để gánh chịu nó chứ?
Chị nhìn xuống mặt sông, nơi cuốn mất đi gia đình chị từng người một như thể muốn níu kéo họ ở lại hoặc trông chừng một dáng hình phía dưới, một dáng hình của cô gái với những khổ đau đang méo mó bởi những câu nói của người đời. Dần dần, những câu nói xấu xa kia đã đồng nhất suy nghĩ của chị, chị tự trách mình, người chịu tổn thương vô hình trung trở thành người gây ra mọi chuyện. Ngày qua ngày, chị soi mình xuống sông.
Đến một hôm, chị biến mất, đồ đạc trong nhà chị vẫn y nguyên. Chị đắm mình xuống dòng nước kia, tìm về gia đình chị. Cuộc đời chị là một tấn bi kịch.
Sau này tôi mới biết thì ra Thơ với người bên kia cũng thương nhau, anh kia cũng là người đàng hoàng, hay giúp đỡ chị Trang, cũng có công ăn việc làm trên huyện. Thơ lúc ấy đang mang thai đứa con hơn một tháng tuổi. Chỉ tiếc tình cảm đó vừa chớm nở, chưa kịp đơm hoa kết trái lại có chuyện xảy ra. Từng người một ra đi, gia đình họ như không hề tồn tại. Nhưng nó lại khắc sâu vào đám thanh niên mới lớn chúng tôi hơn ai cả.
Kí ức buồn của con người khác với con sông, sông mỗi mùa mang một gam màu riêng biệt, còn ký ức buồn nhiều năm qua vẫn vậy, vẫn hiện hữu bám víu vào tâm trí người mang như những vết dao găm ôm chầm vào lòng. Nhưng chung quy nó vẫn giống như nhau, vẫn khắc ghi rồi vướng vào vòng lặp, vòng lặp của mỗi năm, sông quay về với bảng màu quen thuộc, còn người quay về những cảm giác đau đớn.
Kỷ niệm buồn bao giờ cũng khó phai hơn là những niềm vui. Sự tồn đọng những ký ức buồn của tuổi thơ khiến con người khi trưởng thành có xu hướng hoài niệm và ám ảnh khi có một khơi gợi tình cờ nào lướt qua họ. Điển hình là tôi, tôi luôn nghĩ đến hình ảnh chị Trang ngồi cạnh bến sông soi mình xuống mặt sông trong ngày mưa.
Hiện tại tôi vẫn hay liên lạc với Phát và đám bạn. Phát hiện tại là một đứa ngông nghênh, đi khắp nơi dù đã một vợ hai con, nó làm kinh doanh và đôi lúc lại viết vài ba bài thơ đăng lên mạng xã hội. Thi thoảng nó cũng nhắc về gia đình chồng con Thơ, anh chồng sau khi mất vợ con cũng buồn phiền rồi ở vậy đến giờ. Có một lần, tôi đọc bài thơ của nó mà nhớ mãi
“Cảnh đó, người không, hồn ở lại
Nhìn xa bóng cũ ánh mặt sông
Thổi tà gương thủy thành cơn sóng
Hai hàng nước mắt chảy nên dòng”.
Mưa cũng dần tạnh, dưới mái hiên bây giờ chỉ còn nghe lăn tăn vài hạt mưa, đọng lại trên đó là vài giọt nước nhỏ giọt xuống đất. Đôi tình nhân kia đã rời đi, chỉ còn tôi và một cô gái còn ở lại. Tôi nhìn xuống phía bên kia, thấy một vũng nước nhỏ. Cô gái ngồi xổm xuống từ bao giờ, ánh mắt đăm chiêu đó đang soi khuôn mặt xinh xắn của mình dưới vũng nước mưa.
© Như Ngọc - blogradio.vn
Xem thêm: Hạnh Phúc Rồi Sẽ Đến Thôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.











