Tàn thu
2023-11-22 05:25
Tác giả:
Như Ngọc
Anh nhớ khi ngày thu lá rụng
Sắc vàng nhuộm đẫm ánh chiều tà
Nhuộm thấm tình ta vừa e ấp
Nhuộm cả nhân gian, nhuộm sơn hà.
Em mang màu áo của mùa thu
Ánh nhìn nhẹ như làn gió mát
Nét môi tựa hoa hồng chớm nụ
Khắc hình em vào trái tim anh.
Thu tàn, đông sang trời trở lạnh
Trên con đường mòn vẫn đón đưa
Tay anh chẳng còn cô quạnh nữa
Giờ đây có em sưởi ấm rồi.
Tình mình tựa cánh én có đôi
Căng tràn nhựa xuân cành lộc mới
Đâm chồi trổ lên màu sáng rực
Hóa cả thiên thai giữa trần đời.
Hạ buông ánh nắng loáng ngoài khơi
Lấp lánh mặt gương theo từng đợt
Anh ngỡ tình ta là sóng biển
Được khi chứng kiến bởi Mặt Trời.
Thế mà ngày cuối thu năm đó
Lá vẫn rơi rụng nhuộm sắc vàng
Nào ngờ không nhuộm tình ta nữa
Vì ta chẳng còn đôi
Vì anh mất em rồi
Chỉ đọng lại phía sau
Là thứ màu nước mắt.
Đông năm ấy lạnh hơn tất cả
Hay anh thấy lạnh trái tim mình?
Con đường xưa, giờ chia đôi ngã
Gió như thét, khóc than một mối tình.
Anh ngỡ chuyện mình sẽ sang trang
Nào ngờ đã chuyển thành sang ngang
Thu tàn, tình tan, anh choáng váng
Tình giờ vụt tắt, ánh tro tàn.
© Như Ngọc - blogradio.vn
Xem thêm: Em Không Còn Coi Anh Là Tất Cả
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Yên đơn phương
Em đã cố kìm nén không khóc trước mọi người. Chắc chỉ có mỗi mình anh không nhận ra tình cảm của em dành cho anh mà thôi.

Mùa xuân sau cơn giông
Nước mắt ông Tét bất giác trào ra. Ông quay lưng bước đi, nỗi đau và cảm giác tủi hổ đè nặng lên trái tim. "Tết này, mình phải làm gì đó… phải làm gì đó cho con Kiệu," ông tự nhủ, nhưng lòng vẫn trĩu nặng bởi những nỗi buồn chưa tìm được lối ra.

Ta chưa từng đơn côi
Nỗi nhớ cồn cào nơi biển lặng Hình bóng ai gửi vào vầng trăng Để bao đêm vì sao sáng mãi Vì gần trăng nguyện toả bao đời.

Muốn gặp anh
Thật sự cảm ơn anh vì đã đến gặp em, để em có thể nói ra những lời đã cất giấu bao năm nay để có thể bước tiếp hành trình cuộc đời không có anh. Nhưng... liệu điều đó có thật sự dễ dàng?

Suy nghĩ về tiêu đề "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Haemin
Vậy thì “bước chậm lại” để ngắm nhìn vạn vật đang chuyển mình trong gió, bước chậm lại để ta thấu hiểu hơn về cuộc đời, về con người, hay đơn giản là bước chậm lại để gom nhặt những “mảnh người” của chính mình, để biết ta còn biết buồn, biết yêu, và biết tất thảy mọi cảm xúc như con người.

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.