Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày mai trong đám xuân xanh ấy

2022-04-22 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi nhận ngay ra cô ấy, vẫn mái tóc dài đen nhánh, vẫn hao gầy và vẫn giọng hát khiến người ta phải khắc khoải và nhớ mong được nghe lại.

***

“Em ơi em ơi em đâu rồi

Làm sao anh hôn làn tóc rối

Em ơi em ơi em đâu rồi

Làm sao làm sao ta có đôi

Em ơi em ơi em đâu rồi

Mộ bia đề tên em đó sao

Em ơi em ơi em đâu rồi

Vì tình đầu là tình cuối đau lòng nhau”

 

Những lời hát thiết tha cuối cùng rơi vào không gian nhỏ bé nhưng tràn ngập cảm xúc của một tối cuối tuần, mà tôi tin tất cả ra về nhưng trong tim luôn đọng lại một nỗi thổn thức và một niềm sâu lắng.

Cô ấy luôn hát như thế, hát với tất cả trái tim.

Là Ngọc Như, cô bạn cùng học những năm cấp hai và cấp ba. Tôi nhớ lúc đi học cô ấy ít nói và trầm tính lắm, những lúc giờ ra chơi các bạn hay chạy khắp sân trường chơi đủ các trò chơi thời đó, nào là nhảy dây là ô ăn quan hay cùng rủ nhau mua đồ ăn vặt trước cổng trường, thì cô ấy lại cứ lặng lẽ vào thư viện lục tìm sách để đọc, riết rồi cô phụ trách thư viện quen mặt và thương cô ấy như con vậy.

Tôi không thân với Như, tôi chỉ biết cô ấy hát khá hay và hay thích hát một mình. Tôi nói một mình vì những lúc có phong trào văn nghệ do trường do Đoàn tổ chức thì lớp đề nghị Như tham gia nhưng cô ấy lại từ chối. Ngọc Như có vẻ thích sự tĩnh lặng, không thích xuất hiện nơi đông người.

Chúng tôi xa nhau sau khi rời khỏi ngôi trường cấp ba.

Tôi gặp lại Ngọc Như vào một tối thứ bảy tại một phòng trà nhỏ của cái thành phố lớn nhất nhì cả nước. Tôi được mấy người bạn ở đó rủ đi nghe nhạc khi có đợt công tác trong đó. Lần đầu tiên trong đời tôi bước vào một không gian lạ lẫm, nhưng tôi cảm nhận được sự ấm cúng dễ chịu và bình yên ở nơi đó.

Phòng trà mà Ngọc Như là ca sĩ quen thuộc và ăn khách, các bạn đi cùng tôi nói vậy.

Tôi nhận ngay ra cô ấy, vẫn mái tóc dài đen nhánh, vẫn hao gầy và vẫn giọng hát khiến người ta phải khắc khoải và nhớ mong được nghe lại. Tối hôm đó Như hát theo yêu cầu của khán giả ngồi bên dưới, cô ấy hát hai bài về biển, là Biển đêm và Biển cạn.

Tôi chăm chú nuốt từng lời của cô ấy, nghe nhói lòng theo giọng hát và ánh mắt của Như.

- Là Trân đây, Như không quên chứ.

Tôi chặn Như lại ngay sau khi tôi biết chắc Như đã hát xong trong tối đó và đang vào lại phòng thay đồ.

Như mừng rỡ và cảm động.

- Làm sao Như quên được, Trân cũng đi nghe nhạc hả, mà bạn sống ở đây sao?

- Không, mình đi công tác ở đây, quá lâu rồi, nhìn Như vẫn vậy nhưng giọng hát thì mượt mà điêu luyện hơn rất nhiều.

- Trân khen quá rồi, là Như được mấy anh mấy chị tập luyện và hướng dẫn cho Như đó.

Chúng tôi ngồi lại phòng trà khá lâu để nói chuyện, tôi khất lỗi với mấy bạn đi cùng và hẹn gặp họ ngày mai.

Sau buổi tối hôm đó, tôi biết Như không tiếp tục con đường học lên đại học như tôi, như các bạn khác trong lớp, Như lấy chồng và theo nghiệp ca hát đến giờ.

Tôi cầm tay Như trìu mến.

- Thấy Như khỏe và vui như vầy là Trân hạnh phúc theo rồi.

Như nói cô chỉ sinh có một con, không phải vì công việc mà Như nói tại Như làm biếng thôi, còn chồng Như thì vì thương nên cứ chiều theo vợ.

Như nói lúc tôi và Như ra khỏi phòng trà và cùng đi dạo trên đường:

- Mọi người nhìn vào đều nói Như hạnh phúc, vì cuộc sống quá tốt như vầy còn đòi hỏi gì nữa, chỉ riêng Như là biết rõ nhất lòng Như chưa bao giờ bình yên.

Vì Như không quên được người ta, mối tình đầu của Như mà vì áp lực ba mẹ nên Như không thể chọn theo trái tim mình.

Tôi và Như đi dạo một đoạn đường khá xa, Như gọi cho chồng bảo anh khỏi đón vì Như gặp tôi.

Chúng tôi ngồi xuống trên ghế đá trong một công viên.

- Trân có nhớ ngày xưa lớp mình hay họp lớp không, Như nhớ nhất hai chuyện này. Hôm đó là ngày thành lập Đoàn, các bạn tổ chức bóc thăm và trả lời câu hỏi, Như thích và nhớ câu trả lời của Trân quá chừng.

Tôi bật cười

- Trân cũng nhớ, lúc đó Trân muốn đổ quạu vì có ai đó chơi ác đặt câu hỏi kỳ cục.

- Nhưng Trân phản ứng lại rất nhanh mà - nói rồi Như đứng lên và giả vờ bắt chước giống tôi ngày đó.

Như hắng giọng:

- Thưa các bạn, câu hỏi của tôi là, bạn có thích người yêu của bạn đẹp trai (đẹp gái) không? Tôi xin trả lời, không, tôi rất ghét, vì người ta nói, ghét của nào trời trao của đó.

Như làm tôi cười đau bụng.

Như cũng cười thoải mái, tôi nhìn sát Như, cô ấy cười mà vẫn buồn là sao.

- Còn một chuyện nữa là chuyện nào hả Như?

- Là chuyện mấy hội chị em mình mỗi lần tụm lại to nhỏ chuyện riêng tư là mấy ông cùng lớp cứ chọc tụi mình cái câu quen thuộc:

“Ngày mai trong đám xuân xanh ấy

Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi.”

Cuối cùng thì Như là người đầu tiên bỏ cuộc chơi để theo chồng sớm nhất trong lớp tôi ngày đó. Tôi đứng lặng lẽ trong căn phòng của nhà khách thuộc Bộ Nội vụ, nhìn lên bầu trời tối đen chỉ thấp thoáng một vài vì sao, nhớ câu hỏi của Như lúc nãy.

- Trân hạnh phúc lắm nè, nhìn Trân và nói chuyện cùng Trân là Như biết công việc và gia đình bạn rất tốt. Nhưng Như hỏi thật nhé, Trân nghĩ gì về công việc của Như, vì người ta hay nói xướng ca vô loài.

- Đó là quan niệm ngày xưa thôi Như, còn ngày nay đó là một công việc giống như bao công việc ngành nghề khác, mọi người hiểu và tôn trọng như bạn thấy đó.

Bất giác tôi nói thầm câu nói mà từ rất lâu rồi tôi đã lãng quên nếu Như không nhắc lại:

“Ngày mai trong đám xuân xanh ấy’’.

Rốt cuộc thì phụ nữ chúng tôi còn cần gì hơn một mái ấm gia đình, ở đó chúng tôi được khóc cười thật nhất, được sống thật nhất với chính con người của mình, sau những gì mà người ta hay nói là ngoại giao, là những mối quan hệ công việc xã giao thường ngày, mà lắm khi ngay chính tôi cũng vậy, cũng phải sống theo cái kiểu bằng mặt mà chẳng bằng long.

Tôi bỏ cuộc chơi mấy chục năm rồi, để rẽ sang một cuộc chơi khác với vai trò khác, làm vợ và làm mẹ.

Cuộc chơi lớn nhất cuộc đời tôi, để cho dù có đi đâu nơi chân trời góc biển, tôi vẫn nôn nao muốn quay về con đường ấy, nơi có ngôi nhà thân yêu và lời nhắc nhở.

Tôi là một phụ nữ đã có gia đình.

Buổi tối nay kỳ lạ quá, tôi gặp lại một người bạn ngày xưa, để được cô ấy nhắc tôi về đám xuân xanh của lớp tôi ngày nào. Hiện tại chắc ai cũng có đôi lứa hết rồi, và biết đâu trên những nẻo đường ngày mai tôi lại được gặp lại những bạn bè khác với những dáng vẻ khác và với những kiểu cách thể hiện khác.

Tôi đóng cửa sổ, đứng soi mình trong gương.

Là tôi đó, nhưng đó không còn là tôi của ngày xưa nữa.

Tôi đặt tay lên ngực để nghe tim mình vẫn đập, để biết dẫu có đi qua muôn vàn cay đắng ngọt ngào thì trái tim tôi mãi mãi vẫn đập những nhịp đập rung chảy nhất.

Là trái tim tôi, mãi mãi không thay đổi.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:       

Ai cũng có tuổi trẻ và câu chuyện của thanh xuân | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

back to top