Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
2022-04-22 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi nhận ngay ra cô ấy, vẫn mái tóc dài đen nhánh, vẫn hao gầy và vẫn giọng hát khiến người ta phải khắc khoải và nhớ mong được nghe lại.
***
“Em ơi em ơi em đâu rồi
Làm sao anh hôn làn tóc rối
Em ơi em ơi em đâu rồi
Làm sao làm sao ta có đôi
Em ơi em ơi em đâu rồi
Mộ bia đề tên em đó sao
Em ơi em ơi em đâu rồi
Vì tình đầu là tình cuối đau lòng nhau”
Những lời hát thiết tha cuối cùng rơi vào không gian nhỏ bé nhưng tràn ngập cảm xúc của một tối cuối tuần, mà tôi tin tất cả ra về nhưng trong tim luôn đọng lại một nỗi thổn thức và một niềm sâu lắng.
.jpg)
Cô ấy luôn hát như thế, hát với tất cả trái tim.
Là Ngọc Như, cô bạn cùng học những năm cấp hai và cấp ba. Tôi nhớ lúc đi học cô ấy ít nói và trầm tính lắm, những lúc giờ ra chơi các bạn hay chạy khắp sân trường chơi đủ các trò chơi thời đó, nào là nhảy dây là ô ăn quan hay cùng rủ nhau mua đồ ăn vặt trước cổng trường, thì cô ấy lại cứ lặng lẽ vào thư viện lục tìm sách để đọc, riết rồi cô phụ trách thư viện quen mặt và thương cô ấy như con vậy.
Tôi không thân với Như, tôi chỉ biết cô ấy hát khá hay và hay thích hát một mình. Tôi nói một mình vì những lúc có phong trào văn nghệ do trường do Đoàn tổ chức thì lớp đề nghị Như tham gia nhưng cô ấy lại từ chối. Ngọc Như có vẻ thích sự tĩnh lặng, không thích xuất hiện nơi đông người.
Chúng tôi xa nhau sau khi rời khỏi ngôi trường cấp ba.
Tôi gặp lại Ngọc Như vào một tối thứ bảy tại một phòng trà nhỏ của cái thành phố lớn nhất nhì cả nước. Tôi được mấy người bạn ở đó rủ đi nghe nhạc khi có đợt công tác trong đó. Lần đầu tiên trong đời tôi bước vào một không gian lạ lẫm, nhưng tôi cảm nhận được sự ấm cúng dễ chịu và bình yên ở nơi đó.
Phòng trà mà Ngọc Như là ca sĩ quen thuộc và ăn khách, các bạn đi cùng tôi nói vậy.
Tôi nhận ngay ra cô ấy, vẫn mái tóc dài đen nhánh, vẫn hao gầy và vẫn giọng hát khiến người ta phải khắc khoải và nhớ mong được nghe lại. Tối hôm đó Như hát theo yêu cầu của khán giả ngồi bên dưới, cô ấy hát hai bài về biển, là Biển đêm và Biển cạn.
Tôi chăm chú nuốt từng lời của cô ấy, nghe nhói lòng theo giọng hát và ánh mắt của Như.
- Là Trân đây, Như không quên chứ.
Tôi chặn Như lại ngay sau khi tôi biết chắc Như đã hát xong trong tối đó và đang vào lại phòng thay đồ.
Như mừng rỡ và cảm động.
- Làm sao Như quên được, Trân cũng đi nghe nhạc hả, mà bạn sống ở đây sao?
- Không, mình đi công tác ở đây, quá lâu rồi, nhìn Như vẫn vậy nhưng giọng hát thì mượt mà điêu luyện hơn rất nhiều.
- Trân khen quá rồi, là Như được mấy anh mấy chị tập luyện và hướng dẫn cho Như đó.
Chúng tôi ngồi lại phòng trà khá lâu để nói chuyện, tôi khất lỗi với mấy bạn đi cùng và hẹn gặp họ ngày mai.
Sau buổi tối hôm đó, tôi biết Như không tiếp tục con đường học lên đại học như tôi, như các bạn khác trong lớp, Như lấy chồng và theo nghiệp ca hát đến giờ.
Tôi cầm tay Như trìu mến.
- Thấy Như khỏe và vui như vầy là Trân hạnh phúc theo rồi.
Như nói cô chỉ sinh có một con, không phải vì công việc mà Như nói tại Như làm biếng thôi, còn chồng Như thì vì thương nên cứ chiều theo vợ.
Như nói lúc tôi và Như ra khỏi phòng trà và cùng đi dạo trên đường:
- Mọi người nhìn vào đều nói Như hạnh phúc, vì cuộc sống quá tốt như vầy còn đòi hỏi gì nữa, chỉ riêng Như là biết rõ nhất lòng Như chưa bao giờ bình yên.
Vì Như không quên được người ta, mối tình đầu của Như mà vì áp lực ba mẹ nên Như không thể chọn theo trái tim mình.
Tôi và Như đi dạo một đoạn đường khá xa, Như gọi cho chồng bảo anh khỏi đón vì Như gặp tôi.

Chúng tôi ngồi xuống trên ghế đá trong một công viên.
- Trân có nhớ ngày xưa lớp mình hay họp lớp không, Như nhớ nhất hai chuyện này. Hôm đó là ngày thành lập Đoàn, các bạn tổ chức bóc thăm và trả lời câu hỏi, Như thích và nhớ câu trả lời của Trân quá chừng.
Tôi bật cười
- Trân cũng nhớ, lúc đó Trân muốn đổ quạu vì có ai đó chơi ác đặt câu hỏi kỳ cục.
- Nhưng Trân phản ứng lại rất nhanh mà - nói rồi Như đứng lên và giả vờ bắt chước giống tôi ngày đó.
Như hắng giọng:
- Thưa các bạn, câu hỏi của tôi là, bạn có thích người yêu của bạn đẹp trai (đẹp gái) không? Tôi xin trả lời, không, tôi rất ghét, vì người ta nói, ghét của nào trời trao của đó.
Như làm tôi cười đau bụng.
Như cũng cười thoải mái, tôi nhìn sát Như, cô ấy cười mà vẫn buồn là sao.
- Còn một chuyện nữa là chuyện nào hả Như?
- Là chuyện mấy hội chị em mình mỗi lần tụm lại to nhỏ chuyện riêng tư là mấy ông cùng lớp cứ chọc tụi mình cái câu quen thuộc:
“Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi.”
Cuối cùng thì Như là người đầu tiên bỏ cuộc chơi để theo chồng sớm nhất trong lớp tôi ngày đó. Tôi đứng lặng lẽ trong căn phòng của nhà khách thuộc Bộ Nội vụ, nhìn lên bầu trời tối đen chỉ thấp thoáng một vài vì sao, nhớ câu hỏi của Như lúc nãy.
- Trân hạnh phúc lắm nè, nhìn Trân và nói chuyện cùng Trân là Như biết công việc và gia đình bạn rất tốt. Nhưng Như hỏi thật nhé, Trân nghĩ gì về công việc của Như, vì người ta hay nói xướng ca vô loài.
- Đó là quan niệm ngày xưa thôi Như, còn ngày nay đó là một công việc giống như bao công việc ngành nghề khác, mọi người hiểu và tôn trọng như bạn thấy đó.
Bất giác tôi nói thầm câu nói mà từ rất lâu rồi tôi đã lãng quên nếu Như không nhắc lại:
“Ngày mai trong đám xuân xanh ấy’’.
Rốt cuộc thì phụ nữ chúng tôi còn cần gì hơn một mái ấm gia đình, ở đó chúng tôi được khóc cười thật nhất, được sống thật nhất với chính con người của mình, sau những gì mà người ta hay nói là ngoại giao, là những mối quan hệ công việc xã giao thường ngày, mà lắm khi ngay chính tôi cũng vậy, cũng phải sống theo cái kiểu bằng mặt mà chẳng bằng long.
Tôi bỏ cuộc chơi mấy chục năm rồi, để rẽ sang một cuộc chơi khác với vai trò khác, làm vợ và làm mẹ.
Cuộc chơi lớn nhất cuộc đời tôi, để cho dù có đi đâu nơi chân trời góc biển, tôi vẫn nôn nao muốn quay về con đường ấy, nơi có ngôi nhà thân yêu và lời nhắc nhở.
Tôi là một phụ nữ đã có gia đình.
Buổi tối nay kỳ lạ quá, tôi gặp lại một người bạn ngày xưa, để được cô ấy nhắc tôi về đám xuân xanh của lớp tôi ngày nào. Hiện tại chắc ai cũng có đôi lứa hết rồi, và biết đâu trên những nẻo đường ngày mai tôi lại được gặp lại những bạn bè khác với những dáng vẻ khác và với những kiểu cách thể hiện khác.
Tôi đóng cửa sổ, đứng soi mình trong gương.
Là tôi đó, nhưng đó không còn là tôi của ngày xưa nữa.
Tôi đặt tay lên ngực để nghe tim mình vẫn đập, để biết dẫu có đi qua muôn vàn cay đắng ngọt ngào thì trái tim tôi mãi mãi vẫn đập những nhịp đập rung chảy nhất.
Là trái tim tôi, mãi mãi không thay đổi.
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ai cũng có tuổi trẻ và câu chuyện của thanh xuân | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






