Người mang mùa xuân tới
2022-03-29 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Họ gọi chị ấy với lòng yêu mến dành cho chị, nhưng họ chỉ gọi trong lòng vì họ biết tính chị ấy, như tôi đã viết ở trên, rất kín và lặng lẽ.
***
Những người trong khu vực rộng lớn ấy đều gọi chị đầy hớn hở và yêu thương như thế. Nhưng chị là một người rất thầm lặng, bạn nói vậy.
Tôi viết về chị mà chưa từng gặp chị một lần, chỉ thấy xúc động qua những gì bạn kể về chị cho tôi nghe.
Nơi chị ấy sống cách xa khu vực đó, đó là nơi người thân của chị sinh sống.
Nơi đó có nhiều những hàng quán và đông đúc người buôn bán, riết rồi họp thành một khu chợ lớn, mà bạn nói vì họ cứ tràn ra bày tứ tung hàng hóa gây cản trở lối đi nguyên cả một con đường dài, nên các đội dân phòng và trật tự đô thị cứ phải vất vả lên xuống, nhưng dẹp được trong ngày hôm đó thôi, rồi qua hôm sau lại cứ vũ như cẩn.
Rồi có tin không biết ở đâu truyền tới, rằng thành phố sẽ cho giải tỏa khu chợ.
Vậy mà không biết chị đã làm cách nào mà họ vẫn được họp chợ, vẫn được buôn bán mưu sinh để lo cái ăn cái mặc cho gia đình họ, nhưng đã trả lại diện tích cho con đường.
Bạn nói là họ biết ơn chị vì cuộc sống của họ gắn chặt với công việc đó. Nhưng chị chỉ im lặng và cười. Bạn hiểu chị, những gì có thể làm thì chị sẽ làm hết lòng hết sức.
Tôi đặc biệt xúc động với câu chuyện này.
Ở một góc cuối của khu chợ có một bác đã lớn tuổi, người ta hay gọi bác là bà Năm mắm, vì bác bán đủ các loại mắm khác nhau, nào là mắm ruốc, mắm nêm, mắm tôm mắm cà, mà toàn là do bác tự làm nên vừa ngon vừa sạch sẽ, bạn đã mua mấy lần ở đó.
Bạn gọi là bác nhưng tôi thích gọi giống những người ở đó.
Bà Năm sống với đứa cháu ngoại, mà cả khu dân cư ở đó đều biết ba mẹ nó đi làm ăn xa rồi biệt tích luôn, để lại cho bà đứa cháu chưa tròn một tuổi. Bà tần tảo nuôi cháu mình khôn lớn bằng hàng mắm suốt bao nhiêu năm ròng đã thành thương hiệu gắn chặt với tên bà.
Cho đến một dạo bà yếu sức, có ngày bán có ngày nghỉ, mà đứa cháu trai càng lớn càng học giỏi chăm ngoan và rất thương bà ngoại, nhưng chi phí để cháu ngoại đến trường ăn học và bao chi phí khác, rồi thuốc men cho bà nữa đang trở thành mối lo và gánh nặng cho hai bà cháu.
Nhưng mọi người vẫn thấy ngôi nhà nhỏ ấy vang lên tiếng cười, mỗi sáng cháu bé vẫn tinh tươm lễ phép trong bộ đồng phục áo trắng quần xanh và khăn quàng đỏ, với chiếc xe đạp cần cù chăm chỉ đến trường, còn bà vẫn lui hui ra vào lo hàng quán những hôm bà khỏe.
Dần dà, mọi người biết được, đã có một mạnh thường quân nào đó, họ không ra mặt vì họ không thích, đã âm thầm tài trợ và cam kết lo cho cháu bé được học hết cấp ba. Bà Năm thật thà kể với mấy người hàng xóm như thế, vì thấy họ thắc mắc.
Bà Năm nói bà đã hứa không được tiết lộ danh tính của họ. Nhưng họ nói họ chỉ tài trợ khoản ăn uống sách vở áo quần cho cháu bé, còn học phí của cháu thì họ đã vận động được nhà trường miễn cho cháu suốt thời gian đó nên bà yên tâm.
Họ trao cho bà tờ giấy gì đó, trong đó có chữ ký và dấu mộc đỏ chói, họ nói bà phải giữ kỹ không được làm mất, đó là giấy bảo đảm hổ trợ toàn bộ các khoản tiền phải đóng cho các trường nơi cháu bé sẽ theo học sau này, cho đến khi cháu tốt nghiệp cấp ba.
Bà rưng rưng nước mắt và cầm tay họ cảm ơn nghẹn ngào. Nhưng họ nói khả năng họ chỉ làm được vậy không hơn được nữa, vì họ biết hoàn cảnh bà đơn chiếc già cả và sống lương thiện khó khăn.
- Bạn biết họ là ai đúng không?
Tôi hỏi và nhìn cô ấy chăm chú
Bạn mỉm cười
- Là chị ấy, người mang mùa xuân tới như mọi người hay gọi vậy, nhưng chị tuyệt đối rất kín tiếng. Không ai biết chuyện này nhưng bạn biết, vì thấy bác hay cho chị mắm cà và bánh tráng, vì chị thích ăn. Bác đã lỡ miệng nói với hạn trong một lần bạn sang thăm bác và gặp chị ở đó. Bác nói chị ấy là người ơn của hai bà cháu, vậy là bạn hiểu
Vậy là tôi cũng hiểu.
Chuyện chỉ có vậy thôi mọi người, hiện tại cháu bé đang học cấp ba và bạn nói mơ ước của cháu là trở thành một bác sĩ để chữa bệnh cho bà ngoại, để bà ngoại được sống lâu đến trăm tuổi. Bà Năm không còn bán mắm như bao năm qua, vì sức bà đã yếu không thức khuya dậy sớm làm mắm nữa. Bây giờ bà chuyển qua bán bánh tráng và các loại hàng khô khác, nhưng mọi người quen miệng vẫn gọi bà bằng cái tên ấy.
Bà Năm mắm
Tôi rất muốn biết chị ấy là ai, nhưng bạn nói chị không còn đến đây nhiều như trước nữa, vì chị bận công việc dữ lắm, hình như là việc gia đình, bà Năm nói với bạn vậy, chỉ thỉnh thoảng tạt qua mua một vài món đồ, không quên ghé hàng bà Năm để hỏi thăm thằng nhóc và mua bánh tráng.
“Lúc nào cũng thấy nó hối hả lật đật, không biết bận chuyện gì nữa, mà cứ tay chân miệng luôn đánh đồng một lúc, ngồi lên xe là phóng đi liền”
Bà Năm nói về chị ấy với bạn.
Không biết tấm lòng của người phụ nữ ấy còn trải rộng ở những nơi đâu, vì sao nguyên cả một địa bàn rộng như thế đều trìu mến gọi chị như thế, và cũng không biết cái bí mật của bà Năm và đứa cháu ngoại có phải là bí mật duy nhất.
Họ gọi chị ấy với lòng yêu mến dành cho chị, nhưng họ chỉ gọi trong lòng vì họ biết tính chị ấy, như tôi đã viết ở trên, rất kín và lặng lẽ.
Người mang mùa xuân tới
Tôi đang viết về chị, đang viết cho chị, vì chị xứng đáng được vậy, dù tôi biết chị không thích và có lẽ sẽ nổi giận, qua những gì bạn nói về tính cách của chị.
Tôi bước ra khỏi nhà hòa mình vào dòng xe cộ tấp nập ngoài kia, xung quanh tôi là biết bao phụ nữ đang ngược xuôi khắp chốn, tôi đang tự hỏi liệu có chị trong đó không?
Tôi thích cách gọi của mọi người dành cho chị, chúc chị luôn khỏe để còn mang được mùa xuân đến cho mọi người hoài, vì một năm chỉ có một mùa xuân, đó là quy luật của đất trời.
Cuộc sống này dẫu có khó khăn muôn vàn, có đau khổ chua chát bế tắc đến thế nào thì những mảng màu rực sáng của niềm vui, của niềm tin, của sự sẻ chia đồng cảm và thấu hiểu vẫn mãi mãi chiếu sáng và không thể tắt được.
Tôi không muốn ca ngợi, không viết về chị quá lời và quá sự thật đang từng, nhưng tôi tin cuộc sống này đã và vẫn có rất nhiều những con người như thế, những con người mang mùa xuân đến cho mọi người.
Có vẻ là nhiều quá, có vẻ là to lớn quá, vì tôi nghĩ chỉ cần mang mùa xuân đến cho một người, vậy là trái tim sẽ ấm, tình người sẽ chứa chan, và hạnh phúc sẽ về.
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tuổi 24 và những trăn trở về cuộc đời | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu