Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày mai hãy học cách mở lòng

2021-10-28 01:22

Tác giả: Niệm Niệm


blogradio.vn - Từ đó, trong cuốn sổ tay "Những điều muốn làm trước 20 tuổi" của tôi chính là “Mở lòng”. Tôi muốn thử đón nhận năng lượng từ những người xung quanh và cũng muốn mang đến cho họ những điều tốt đẹp nhất. Đời người được bao nhiêu mà cứ loay hoay trong lâu đài của chính mình.

***

Dạo gần đây chúng ta có nhiều thời gian để suy nghĩ về cuộc sống. Dạo gần đây chúng ta vùi đầu vào gối ngủ quên cả trời đất. Và là dạo gần đây, chúng ta mờ mịt về một ngày mai.

Tôi bắt đầu viết nhiều hơn về cuộc sống thường ngày và khi đọc lại tôi nhận ra những trang viết gần đây tẻ nhạt đi rất nhiều. Tôi không tìm được cảm hứng cho mỗi lần ngồi trước máy tính khi dần quên mất mùi vị của hương trà thoang thoảng hòa quyện mùi cafe ngào ngạt trong quán quen thường lui tới, bất giác nhớ về những ngày nhâm nhi ly trà đào vừa thanh vừa ngọt, lặng ngắm đường phố mà tay cứ gõ liên tục như sợ nếu dừng lại một giây thì dòng cảm xúc ồ ạt cũng bị tắc nghẹn lại. 

Ngày đó, cứ mỗi lần gặp chuyện hay chỉ đơn giản không muốn về nhà thì tôi lại lang thang khắp các ngõ nhỏ, không biết vì sao nhưng tôi không muốn gặp ai trong lúc chồng chất tâm sự. Có lẽ quá tự tin rằng bản thân có thể một mình gặm nhấm và lấp đầy nó. 

Tôi bắt đầu mua sắm, đi ăn, đi xem phim, du lịch đây đó,...tất cả đều đơn phương độc mã không cần bạn đồng hành. Và rồi tôi dần quen, quen với cô đơn. Những ngày tháng đó thật sự rất vui vẻ giống như chuyến tàu mang tôi đến những miền đất mới đã cứu rỗi tâm hồn chưa già mà đã cằn cỗi này vậy.

cam-on-thuong-de

Có một lần ngồi trong lớp học tôi cứ mãi nhìn ra cửa sổ rồi bỗng thèm cảm giác được đi, đâu cũng được miễn là đem tôi đi thật xa mảnh đất quá an nhàn đến nhạt nhẽo này. 

Không phải là tôi không yêu quý quê hương đâu mà là vì tôi thực sự thèm khát được bay như những chú chim trên bầu trời kia, có đôi cánh tự do chao liệng thế kia hẳn là cảm giác hạnh phúc lắm đây. Tôi đưa ra một lý do hết sức thuyết phục và để củng cố thêm niềm tin đó là đi để thay đổi thực đơn cho mắt, đi để hiểu đến cùng tuổi trẻ có bao nhiêu là tươi đẹp. 

Tôi đã không thể tin được vào trưa hôm đó ngay sau khi kết thúc buổi học vào sáng thứ 7 tôi đã mua vé tàu hỏa, gọi xin bố mẹ ở miền Nam xa xôi hỏi ý kiến và khi nhận được rất nhiều câu dặn dò thì về nhà gấp gọn bộ quần áo vào balo rồi đi. 

Ngày hôm đó tôi cảm thấy mình đã trưởng thành. Dù chỉ có vỏn vẹn một ngày chủ nhật vi vu đất Huế thôi nhưng đủ để khiến tôi cảm nhận được lí do thực sự của cuộc sống chứ không phải chỉ đơn thuần tồn tại cho qua ngày đoạn tháng, cho hết những mơ màng của tuổi trẻ.

Điều thú vị và may mắn nhất trong chuyến đi lạ thay lại chính là trên đoàn tàu mang tôi trở về nơi tôi quen thuộc đến hiểu rõ từng nhịp thở của nó. Mang theo niềm vui sướng và hạnh phúc của một đứa trẻ mới phát hiện ra lâu đài tuyệt đẹp, tôi lên chuyến tàu chiều trở về bên những người bạn thân, trở về cùng thành phố thân thương mà trong một khắc tôi đã muốn rời bỏ nó để đi thật xa. 

can-chon-binh-yen-cho-nhung-trai-tim-met-moi_(1)

Vì cô gái 17 tuổi đã không sống cùng bố mẹ nên nơi thiếu vắng hơi ấm lại không phải là nhà được, tôi cố chấp nghĩ vậy. Và rồi ngày hôm đó, tôi còn nhớ là một chiều cuối đông rét buốt, trên khoang tàu chật chội cùng tiếng người cười nói, xung quanh tôi đều là những chú bộ đội cũng vui vẻ hớn hở trở về trong vòng tay của người thân. 

Tiếc là tuổi còn nhỏ lại không thích tiếp xúc với người lạ nên không nói chuyện cùng mọi người nhiều nhưng giống như một cô bé tò mò hết mọi sự trên đời luôn muốn nghe câu chuyện của người khác. Tôi nghe được có người nói "Lần này về quê mày muốn làm gì đầu tiên?" Chưa kịp trả lời thì đã có người nhanh nhảu cười trêu "Thì đi gặp cái người mà nó hay nằm mơ rồi gọi tên kia chứ còn làm gì được." Rồi cả nhóm cười rộ lên, khoảnh khắc đó thật đẹp, đẹp đến mức tôi muốn bật khóc. 

Họ cũng là những chàng trai vừa mới đôi mươi, cũng là con trai cưng của một gia đình nào đó, cũng là bạn trai của một thiếu nữ nào đó, cũng mang trong mình ước mơ hoài bão to lớn, họ gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ đất nước giữ gìn biên cương nhưng không bao giờ trong ánh mắt họ thiếu đi tia sáng của niềm lạc quan.

Tôi thu hết những suy nghĩ lại rồi bắt đầu nhìn cảnh vật cứ trôi tuột qua ngoài cửa sổ rồi tiếng ồn ào náo nhiệt dần rơi vào một miền xa xôi, hay chính tâm trí tôi đang phiêu bạt đến một nơi nào đó, tôi không biết.

Càng về đêm nhiệt độ càng xuống thấp, tôi co ro trên chiếc ghế nghĩ miên man về những ngày tháng tiếp theo của mình sẽ ra sao, có rất nhiều dự định nhưng bản thân chưa bao giờ dám thử hay là lần này về thử qua xem sao. Bỗng một chiếc chăn từ đâu đưa tới làm tôi hốt hoảng ngẩng đầu, đón nhật ánh mắt ngập tràn ý cười của một anh chàng vốn rất im lặng ngồi phía trước.

chang-can-yeu-va-so-yeu

Tôi bối rối không biết nên nhận hay thôi nhưng cũng không thể từ chối ý tốt của người khác nên tôi đã cảm ơn rồi nhận lấy. Có lẽ hành động và vẻ mặt của tôi trong mắt mọi người rất điềm nhiên và lạnh nhạt nhưng nói thật tâm tình tôi lúc đó rất ngại ngùng và rối như mù. Tôi sợ người lạ là thật đó. Nhưng không biết vì sao giấc ngủ đó cực kì an yên và ấm áp, thì ra tình yêu thương giữa người với người là một sự tồn tại thiêng liêng biết bao. 

Từ đó, trong cuốn sổ tay "Những điều muốn làm trước 20 tuổi" của tôi chính là “Mở lòng”. Tôi muốn thử đón nhận năng lượng từ những người xung quanh và cũng muốn mang đến cho họ những điều tốt đẹp nhất. Đời người được bao nhiêu mà cứ loay hoay trong lâu đài của chính mình. 

Tôi muốn làm một người ngày ngày nói cười rôm rả rồi vô tình gặp người lữ khách đến hỏi đường, tự tin mà chỉ về hướng mặt trời và có lẽ sau đó sẽ hàn huyên thêm nhiều điều thú vị nữa.

Lại một ngày cả thành phố chìm trong tĩnh lặng trôi qua, vào lúc bản thân ngột ngạt trong bốn bức tường vây quanh tôi quyết định ngồi hẳn lên bệ cửa sổ ngắm sao trời và ôm chiếc máy tính của mình như trân quý một vật vô giá. Vì trong đó là mỗi nỗi niềm tâm sự, mỗi câu chuyện từng trải, mỗi con người thân yêu và là mỗi "tôi" từng ngày từng ngày trưởng thành. 

Ngày mai là một ngày tươi sáng, nhất định thế.

Ngày mai, vì sao kia vẫn lấp lánh trên bầu trời đêm tĩnh mịch.

Ngày mai, phải thật quan tâm bản thân và yêu thương mọi người đấy nhé.

Ngày mai, chúc bình an.

© Niệm Niệm - blogradio.vn

Xem thêm: 25 tuổi, bạn mong đợi điều gì?

Niệm Niệm

Người ta bảo những trang viết của tôi là những trang viết không có ánh mặt trời nhưng họ không biết sâu trong bóng tối là ánh sáng của hy vọng.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top