Ngã rẽ…khép lại yêu thương (Thì thầm 334)
2014-02-19 21:00
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Bum Bum

Mùa đông về thật rồi, cái lạnh buốt rét của những ngày không khí lạnh tăng cường không làm em tê tái bằng cái lạnh buốt giá trong lòng. Cuộc sống, số phận đôi khi đặt con người ta vào những ngã rẽ đầy nghiệt ngã. Em đau đớn nhận ra mình cô đơn, lạc lõng giữa dòng người xuôi ngược. Tất cả hối hả, vội vã quay nhanh vòng xe để được về nhà, để được quay quần sum vầy trong sự ấm áp của gia đình. Em hụt hững nhận ra mình không có nơi bình yên như bao người để quay về. Một mình cô độc trên con đường dài, cắn môi đến rớm máu để đừng run lên bởi tiếng nức nghẹn ngào. Cuộc sống không bao giờ là sự hi vọng, là niềm tin vào cuộc sống. Tuổi thơ em trải qua trong sự ám ảnh và sự tuyệt vọng, là sự đấu tranh giành giật để có sự sinh tồn. Cuộc sống cứ thế như một bức tranh trong đó là đau đớn, là nước mắt. Em không còn khái niệm về một tương lai, chỉ đơn giản sống hôm nay không cần biết đến ngày mai. Đôi khi như thế em sẽ lại thấy mình đơn giản và vô tư hơn, không nặng trĩu về hiện tại và về một ngày mai...
Anh xuất hiện trong nửa vời của cuộc đời em, không quá ồn ào nhưng lại mang nhiều dông bão. Tình yêu trong em ngày nào tưởng chừng đã lãng quên nay bỗng tái sinh. Tình yêu làm con người tìm thấy cái đích của mình đang đi, cứu rỗi được những linh hồn đang ở ngõ cuối của sự tuyệt vọng. Nhưng ngày biết trái tim loạn nhịp vì anh cũng là ngày em rơi những giọt nước mắt, đắng ngắt và nghẹn ngào. Một tình yêu không trọn vẹn, vẫn biết yêu anh, vẫn biết nhớ anh là một cái tội, tội của kẻ vô tình làm người thứ ba, mà sao em không thể thôi nhớ anh và không thể thôi khao khát có anh.

Chiều nay mưa và lạnh, lòng em rạn vỡ bởi hình ảnh anh đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình cứ hiện lên trong tâm trí em. Không được ghen, không được tủi phận bởi mình biết và mình tự hứa sẽ chấp nhận đứng phía sau hạnh phúc của anh. Tự trấn an mình thế, phải mạnh mẽ, phải cứng rắn mà sao có những lúc em mềm yếu đến thế? Sao có những lúc em hờn ghen nhiều đến thế? Ba mươi tuổi đầu, không còn nhỏ để khóc nức lên mỗi khi gặp chuyện buồn, vậy mà anh biết không? Khi nhớ anh, nước mắt em cứ thế tuôn chảy, nức lên nghẹn ngào vì khao khát có anh đến cháy bỏng. Nhớ anh, lòng quặn đau vì chẳng thể nhắn tin cho anh. Yêu anh, em đã tập làm quen với việc dồn nén cảm xúc của mình. Nỗi đau vì không có được tình yêu trọn vẹn em đã thấy mệt mỏi rồi còn thêm những ánh mắt, những câu nói vô tình của đồng nghiệp, người thân của anh làm em muốn gục ngã, muốn buông tay. Làm người thứ ba có phải là một cái tội? Em cô đơn lắm, cô đơn trong sâu thẳm lòng mình, em nặng nề trong bước chân vô định về phía tương lai. Có bao giờ ai đó biết cảm xúc của người thứ ba? Cũng là phận gái, cũng có những ước mơ đời thường như bao người con gái khác, cũng khao khát có một gia đình nhỏ của riêng mình, cũng thấy cay đắng và bẽ bàng trước cái nhìn của mọi người. Em quẩn quanh trong tình yêu nửa vời, nắm giữ - buông tay, buông tay – nắm giữ… một vòng luẩn quẩn chẳng thể nào tìm được lối thoát. Nếu dừng lại khó cho em quá, tình yêu của anh dành cho em là sự sống của chính em. Em dùng dằng giữa đi và ở. Em rối bời giữa bao nhiêu cơn bão lòng. Hạnh phúc xa tầm với của em. Anh và em sẽ chỉ dừng lại bên cạnh nhau như những người xa lạ. Anh sẽ trở về với hiện tại, với những gì anh đang có, em sẽ đi tìm con đường của riêng em. Những mối tình có sự xuất hiện của người thứ ba đều dang dở, đều kết thúc trong xót xa, đó là quy luật em đúc kết từ mối tình ngang trái của mình. Em sẽ buông tay, em sẽ dừng lại để quy luật của cuộc sống tiếp tục được xoay vần. Em nín lặng, bỏng rát đi những bước đi không có anh bên cạnh như vốn dĩ ban đầu đã phải như thế. Em tập làm quen với việc không có bàn tay anh dắt em qua mùa đông đầy băng giá. Em tập làm quen với việc phải quên đi những điều quen thuộc mà anh và em đã dành cho nhau. Bước đi về phía không có anh! Ngã rẽ em sẽ đi, trái tim em khép lại mảng yêu thương.
Gửi Anh 9.10
- Thì thầm được gửi từ bạn đọc dấu tên
Mời bạn lắng nghe thì thầm Không sao cả vì anh là người đến sau
Thì thầm số 334 được thể hiện qua giọng đọc Panda và Nhóm sản xuất Dalink Studio
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.

Đi Xa Hơn Để Trưởng Thành Hơn (Blog Radio 857)
Với những ai từng xa nhà, xa gia đình, xa bạn bè thân thiết đã từng cảm thấu nỗi lòng của những đêm đông thương nhớ hơi ấm vị quê nhà. Đó là nỗi nhớ những bình dị thân thương, những con đường trước nhà, khóm hoa đầu ngõ, âm sắc quê hương, lòng thương nhớ mẹ cha. Và đó cũng chính là những cảm xúc khó nói nên lời của Thảo Uyên.

Đứng vững vàng trên đôi chân nhỏ bé (Blog Radio 856)
“Nước mắt lưng tròng, tôi đọc hết lần này đến lần khác, nhưng không thể không chấp thuận rằng, thanh xuân là một cuốn sách quá đỗi vội vã”. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc con người ta tháo ra những ngụy trang trên gương mặt của mình. Cởi bỏ dáng vẻ vô tư, lộ ra đôi mắt đỏ hoe; rũ bỏ nụ cười gắng gượng trên môi, giọt nước mắt đã lăn dài trên má.