Nếu cuộc đời như một cái cây, mình muốn cây phải nở hoa rực rỡ
2022-02-09 01:25
Tác giả: Ngọc Châu
blogradio.vn - Đứa trẻ lên năm với bài học đầu tiên của bố ngày nào đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn rồi. Mình luôn sẵn sàng thực hiện những thử thách của cuộc đời và mình luôn tự hào khi có một tình yêu dân tộc. Mình cảm thấy cuộc đời sẽ đẹp biết bao khi chúng ta biết chia sẻ, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Và lại ví cuộc đời như một cái cây, mình muốn cuộc đời phải thật nở hoa.
***
Ví cuộc đời như một cái cây và mình muốn cuộc đời phải thật nở hoa.
Ngày bé, bố luôn dạy mình nhắc đi nhắc lại câu nói “lá lành đùm lá rách”, “một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao” khiến mình thuộc trước cả khi thuộc bảng chữ cái. Vì trong đó là đoàn kết, là chia sẻ, là yêu thương con người, là những đức tính mà bài học đầu tiên bố muốn dạy cho mình.
Một chiều mùa hè tháng 6, bố mang về những tờ giấy vẽ thật to, vừa gạt chân chống xe bố liền bảo “mua tặng con gái” và đứa trẻ lên năm như mình vô cùng ngạc nhiên, thích thú. Kéo tay bố vào nhà để xem món quà ấy, mình cứ nghĩ bố sẽ dạy mình vẽ một bức tranh gì đó thật hoành tráng trên khổ giấy này, vì trước giờ bố hay dạy mình vẽ lắm. Nhưng những điều mình nghĩ thì hoàn toàn không phải, bố nói với mình “Cuộc đời sẽ có nhiều khoảng thời gian dài ngắn, ngắn hay dài là do con định mức, hãy coi cuộc đời là một cái cây và vẽ nó vào đây, cây sẽ đẹp khi có những bông hoa nhưng sẽ không có bông hoa nào được vẽ ngay lên đây cả, bố sẽ đồng ý cho con vẽ từng bông hoa một khi con làm được những việc tốt, hãy dùng tâm hồn thánh thiện của mình để vẽ thật nhiều cây rực rỡ hoa, con nhé”. Thế là từ hôm ấy, với mong muốn của đứa trẻ lên năm rằng cái cây phải có nhiều hoa thì mới đẹp, mình nỗ lực tìm kiếm những việc tốt có thể làm được, mình giúp đỡ mọi người, hoàn thành được việc tốt thì hào hứng chạy về khoe với bố rồi hì hục mang tranh ra vẽ vào đó một bông hoa. Mỗi lần thấy mình như vậy ai cũng cười, còn trong lòng mình thì vui lắm.
Bây giờ mình lớn rồi, ngày một trưởng thành hơn thấy bài học đầu tiên của bố vẫn luôn đúng như thế, vẫn luôn tuyệt vời như thế, là hành trang, là giá trị cốt lõi để mình sống mỗi ngày trên cuộc đời này.
Vì cuộc đời ngắn ngủi nên mình phải sống trọn vẹn. Mình cũng không biết cuộc đời sẽ được bao lâu nhưng mình cứ có cảm giác đời chẳng được mấy. Cho nên mình luôn tận dụng hết thời gian sẵn có và biến mỗi giờ đều trở nên có ích. Đối với xã hội, mình muốn trở thành một công dân tốt; với bố mẹ, mình muốn trở thành một đứa con có trách nhiệm; với bản thân, mình muốn trở thành một người độc lập, tự do, hạnh phúc và thật yêu cuộc đời.
Năm 2021, một năm chẳng dễ dàng với bao người và mình cũng vậy. Giờ gần hết năm rồi mình mới có thời gian để ngồi nghĩ lại, năm qua mình đã làm được gì? Thật ra, quá khứ đối với mình chẳng có gì muốn vứt bỏ cả, mỗi sự kiện diễn ra dù là tốt hay xấu thì mình đều chấp nhận. Năm vừa qua dịch bệnh kéo dài khiến cho cuộc sống thay đổi, con người thì luôn phải tìm cách thích nghi, biết là ở trong hoàn cảnh nào cũng sẽ có người được, có người mất nhưng 2021 là năm mất mát nhiều hơn cả về vật chất lẫn tinh thần.
Những ngày còn ở nhà, nhất là thời điểm tháng 7, tháng 8, ngày nào mình cũng ngồi hóng tin tức về dịch bệnh covid 19 trên cả nước và ngày nào số ca mắc, số ca tử vong cũng tăng lên. Những âm thanh của bản tin thời sự, của video trên mạng xã hội trong đó có giọng nói, có tiếng khóc, có tiếng xe cấp cứu cứ thế dồn dập vào suy nghĩ của mình. Dịch bệnh đã cướp đi rất nhiều thứ mà vốn là của chúng ta và đáng sợ nhất là cướp đi những người thân yêu bên cạnh mình, sống cùng dịch bệnh không dễ dàng chút nào, phải không?
Cuối tháng 8, mình ở nhà cùng bố mẹ, những ngày nghỉ dịch ấy thật nhàn rỗi, nhưng là chuỗi ngày lo lắng không yên của mình. Để chấm dứt sự lo lắng, mình đã quyết định mà không hề đắn đo, mình nhanh chóng điền vào đơn đăng kí của trường – tình nguyện tham gia chống dịch ở Thành phố Hồ Chí Minh.
Lúc đó mình nghĩ một cách rất lạc quan là chuyến đi lần này mình sẽ vẽ được một cái cây rực rỡ hoa và “Em muốn góp một phần nhỏ bé vào cuộc chiến chống đại dịch covid 19” là câu mà mình đã viết vào tờ đơn đăng kí khi được hỏi lý do là gì, ngắn gọn và xúc tích như thế là do có mỗi một dòng để mình viết thôi, chứ thực ra đầy đủ là “Chúng tớ đến đây vì tương lai mang trên mình màu áo trắng và chúng tớ đến đây với tinh thần yêu Tổ quốc, yêu đồng bào. Hãy cùng nhau vượt qua đại dịch và san sẻ yêu thương nhiều hơn”. Mình đã viết những dòng này trên bài đăng của mình ở Facebook khi mình đang ở Sài Gòn, hôm đó là ngày 1 tháng 10 – ngày mà Sài Gòn quyết định nới lỏng giãn cách và mình cũng đã cùng Sài Gòn chống dịch được gần hai tháng.
Chuyến đi từ Hà Nội vào Sài Gòn sẽ và mãi là kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mình. Đó là những ngày cuối tháng 8, là chuyến đi của thanh xuân, là sự đồng hành cùng những người bạn mới, là nhiều lần đầu tiên xuất hiện trong đời. Mình hoàn toàn không có một điều gì hối tiếc về chuyến đi tình nguyện lần này, đơn giản vì đó là việc làm có ý nghĩa lớn nhất từ trước đến giờ của mình, kết thúc hành trình mình được nhiều hơn là mất.
Mình đã nhận được tình yêu, có thể là thầm lặng nhưng mình cảm nhận được điều đó từ người với người, mình đã học được cách lan tỏa tình yêu ngược lại cho những người xung quanh. Chúng ta ai cũng có nhiều sự đáng yêu trong trái tim của mình, chúng ta sẽ thấy sự đáng yêu của ai đó khi chúng ta yêu mến họ.
Thật ra, số lần gặp gỡ của chúng ta là hữu hạn nên mình luôn trân trọng từng lần gặp gỡ đó, gặp nhau để đồng hành, vui vẻ và yêu thương nhiều hơn. Một là nụ cười, hai là cảm ơn, ba là xin lỗi và bốn là bao dung, những điều đó mình đã đúc kết được ở hành trình vừa qua, nó thật sự tuyệt vời. Chế Lan Viên đã từng viết “Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”, ở Hà Nội mình nhớ về Sài Gòn, tuổi trẻ này mình đã dành một phần tình yêu cho Sài Gòn mất rồi, hẹn Sài Gòn vào một ngày gần nhất.
Bây giờ là những ngày cuối tháng 12, cũng là những ngày cuối cùng của năm, gần đây mình hay nhớ về khoảng thời gian đó nên mình cũng thường xuyên lan tỏa nhiều sự tích cực bằng câu chuyện của mình. Mình nhận được câu nói “Lớn lên con sẽ đăng kí đi chống dịch, để loại trừ Covid, để giúp đỡ mọi người nhưng mà con không biết là có còn dịch không nữa, nếu có con sẽ đi”, đó là lời mà cô bé lớp 3 đã nói với mình và mình cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi học sinh của mình cũng hiểu được giá trị của sự giúp đỡ, chia sẻ và yêu thương.
Không dừng lại ở đó, Hà Nội mới khởi động lại “Mạng lưới thầy thuốc đồng hành – Hỗ trợ F0 tại nhà” vì hiện nay dịch Covid có chiều hướng đi lên tại thủ đô. Mình sẵn sàng tiếp tục đăng kí tham gia để có cơ hội theo dõi bệnh nhân F0 điều trị tại nhà, xây dựng lá chắn bảo vệ thành phố Hà Nội. Đối với mình, trách nhiệm của một bác sĩ tương lai là vô cùng quan trọng, vì người bệnh mà tận tâm tận sức, mình luôn cảm thấy vui vẻ khi làm được nhiều việc có ích cho cuộc đời.
Đã có lúc, mình không phải là người hoàn toàn tích cực, nhưng bây giờ thì khác, mình tin vào bản thân sẽ thay đổi được mọi vận mệnh. Cho nên, mình của hiện tại luôn trân trọng và biết ơn cuộc sống này, mình sẽ sống thật xứng đáng.
Mình có một đam mê là được đi mọi nơi nên thành ra đôi chân của mình cứ lang thang mãi. Mình vẫn luôn một mình, nhưng không cảm thấy cô đơn vì cuộc sống của mình là do mình tạo ra, càng ngày mình càng cảm thấy yêu đời và hạnh phúc. Thế giới ngoài kia mỗi ngày đều thay đổi mình sẽ không thay đổi, vì mình sợ phải thay đổi, mình thấy thích nghi sẽ tốt hơn nhiều. Mặc dù, cuộc sống của mình đã trải qua bao lần bị bóp méo thì bằng cách nào đó mình sẽ nắn lại thành nguyên bản.
Đứa trẻ lên năm với bài học đầu tiên của bố ngày nào đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn rồi. Mình luôn sẵn sàng thực hiện những thử thách của cuộc đời và mình luôn tự hào khi có một tình yêu dân tộc. Mình cảm thấy cuộc đời sẽ đẹp biết bao khi chúng ta biết chia sẻ, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Và lại ví cuộc đời như một cái cây, mình muốn cuộc đời phải thật nở hoa.
© Ngọc Châu - blogradio.vn
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu