Chúng ta đều phải trưởng thành
2022-02-07 01:25
Tác giả:
Phong Nhan Bạch Nhược
blogradio.vn - Bằng cách nào đó, chúng ta lại gặp nhau nhưng không đứng kế nhau, bắt đầu câu chuyện với người đối diện bằng hai từ “chúng tôi” nhưng “chúng tôi” của cậu không có tôi, và “chúng tôi” của tôi vĩnh viễn không có cậu.
***
"Tôi nghe họ gọi tên cậu, lòng đầy vui vẻ như tìm lại được cuốn truyện tranh mình yêu thích thường lén trốn trong chăn đọc trộm, như được xem lại tập cuối bộ phim dài chiếu mỗi đêm lúc còn nhỏ nhưng vì mất điện mà cứ tiếc nuối mãi một thời gian"
Tôi dừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng cậu ấy xa dần rồi khuất sau góc rẽ bên phải tòa nhà A.
Tôi không hề biết, đó là lần cuối cùng tôi và cậu đi cùng nhau trên sân trường rộng lớn. Chúng phải trưởng thành.
.jpg)
Nơi ký ức của tôi bắt đầu ngả màu như một cuốn nhật ký cũ kỹ với từng trang giấy ẩm mốc và nét chữ mờ nhạt. Từng đoạn ký ức vui buồn thời gian ấy, giờ đây chỉ còn nhớ rõ ánh nắng vàng nhạt từng nét từng nét vẽ bóng hai đứa nhấp nhô một khoảng sân, hoàn toàn không lưu lại ký ức những ngày mưa như đổ nước như từng chút từng chút xóa đi hình bóng kia.
Tôi lại nhớ về cậu, như thể mỗi nhịp thở đều khiến lồng ngực phập phồng. Cậu ở căn phòng mới, làm công việc mới, dùng chiếc điện thoại mới, bên cạnh một người mới, bước vào một thế giới mới. Nhưng người ta vẫn gọi cậu bằng cái tên đó, món ăn cậu thích vẫn là vị phở đậm đà cho thật nhiều chanh và ớt cay xè, cậu vẫn thích lặng lẽ một góc quán hì hục với chiếc máy tính xách tay và theo đuổi niềm đam mê trái ngành mà cậu từng tỉ tê kể cho tôi thật nhiều. Tôi nghe họ gọi tên cậu, lòng đầy vui vẻ như tìm lại được cuốn truyện tranh mình yêu thích thường lén trốn trong chăn đọc trộm, như được xem lại tập cuối bộ phim dài chiếu mỗi đêm lúc còn nhỏ nhưng vì mất điện mà cứ tiếc nuối mãi một thời gian.
Thật tốt, cậu ở đó, nhưng thật tệ, vì hẳn không còn là cậu của ngày ấy. Cuốn truyện tranh đó tôi đã đọc thuộc từng câu nhưng lại không thích ứng nổi với trang bìa mới toanh, bóng loáng và mùi giấy mới ngàn ngạt trước mũi. Tập phim ấy tôi đã lên mạng xem đi xem lại cả chục lần bằng cách tua thật nhanh đến cảnh đoàn tụ của nam nữ chính, màn hình máy tính trước mắt rộng lớn và sinh động quá, màu sắc rõ nét thật đẹp nhưng tôi nhớ cái Tivi dày cộm nối chằng chịt những dây, nhớ cái màn hình nhỏ xíu treo đằng xa chốc chốc lại phát quảng cáo giữa phim. Không phải nội dung, thứ tôi muốn tìm là cảm giác. Bằng cách nào đó, chúng ta lại gặp nhau nhưng không đứng kế nhau, bắt đầu câu chuyện với người đối diện bằng hai từ “chúng tôi” nhưng “chúng tôi” của cậu không có tôi, và “chúng tôi” của tôi vĩnh viễn không có cậu.

Hôm nay, tôi lại mơ màng gửi hồn về thời mở mắt đã đạp xe đến trường, thời chỉ cần quay đầu là đã có thể thấy cậu, thời bên cạnh nhau mỗi ngày 8 tiếng vẫn không chán, thời cậu quen tay vẽ vời trên màn hình còn tôi cặm cuội ngồi bên giải từng bài tập Toán cao cấp. Chúng ta đều đã quên cách để có được tình cảm một cách chân thành, thay vào đó là cách che giấu cảm xúc và tự vui tự buồn một mình. Chúng ta đã trưởng thành.
Tôi muốn quay về thời gian đó, để hỏi cậu một câu. “Vì sao cậu chọn im lặng?”. Im lặng là cách kết thúc nhanh nhất một mối quan hệ mập mờ. Im lặng là cách tốt nhất để xóa đi những thói quen đã hai năm lặp lại. Im lặng là cách đúng nhất để người còn lại không có cơ hội mở lời trách móc hay gặng hỏi. Thật ra, im lặng lại là cách tàn nhẫn nhất để khắc tên một người lên tâm trí người kia, là cách đau đớn nhất để phác họa hình bóng người kia lên tâm hồn người còn lại, là cách trừng phạt đáng sợ nhất cho linh hồn mang nặng hồi ức đầy lưu luyến. Tôi là linh hồn ấy còn cậu lại là bức ảnh trắng đen in đậm lên một mảng tâm trí tôi.
Chúng ta gặp nhau như thế nào nhỉ? Câu đầu tiên chúng ta nói với nhau là gì nhỉ? Tôi hoàn toàn mơ hồ không nhớ được, những ngày tháng ấy tôi thường không để tâm. Đến bây giờ, tôi lại lần mò tìm kiếm nhưng vụn ký ức xưa cũ, tôi trân trọng ngày mai của chúng ta hơn là quá khứ đã trôi đi. Chỉ là không dự liệu được ngày mai của tôi và cậu lại không hề có đối phương.
Năm dài tháng rộng, chúng ta còn có thể gặp nhau, là chào hỏi nhau đôi ba câu vào buổi lễ tốt nghiệp, là ngồi đối diện nhau trong bữa tiệc mừng của ai đó trong nhóm bạn chơi chung, là vô tình chạm mặt nhau trong quán coffee nhận ra đối phương vẫn còn thói quen dùng món cũ. Chúng ta tức là trong muôn vàn khả năng, sẽ không có khả năng tiếp tục đi bên cạnh nhau.
© Phong Nhan Bạch Nhược - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Anh đã chọn một ngày đẹp nhất để biến mất | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.






