Chúng ta đều phải trưởng thành
2022-02-07 01:25
Tác giả:
Phong Nhan Bạch Nhược
blogradio.vn - Bằng cách nào đó, chúng ta lại gặp nhau nhưng không đứng kế nhau, bắt đầu câu chuyện với người đối diện bằng hai từ “chúng tôi” nhưng “chúng tôi” của cậu không có tôi, và “chúng tôi” của tôi vĩnh viễn không có cậu.
***
"Tôi nghe họ gọi tên cậu, lòng đầy vui vẻ như tìm lại được cuốn truyện tranh mình yêu thích thường lén trốn trong chăn đọc trộm, như được xem lại tập cuối bộ phim dài chiếu mỗi đêm lúc còn nhỏ nhưng vì mất điện mà cứ tiếc nuối mãi một thời gian"
Tôi dừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng cậu ấy xa dần rồi khuất sau góc rẽ bên phải tòa nhà A.
Tôi không hề biết, đó là lần cuối cùng tôi và cậu đi cùng nhau trên sân trường rộng lớn. Chúng phải trưởng thành.
Nơi ký ức của tôi bắt đầu ngả màu như một cuốn nhật ký cũ kỹ với từng trang giấy ẩm mốc và nét chữ mờ nhạt. Từng đoạn ký ức vui buồn thời gian ấy, giờ đây chỉ còn nhớ rõ ánh nắng vàng nhạt từng nét từng nét vẽ bóng hai đứa nhấp nhô một khoảng sân, hoàn toàn không lưu lại ký ức những ngày mưa như đổ nước như từng chút từng chút xóa đi hình bóng kia.
Tôi lại nhớ về cậu, như thể mỗi nhịp thở đều khiến lồng ngực phập phồng. Cậu ở căn phòng mới, làm công việc mới, dùng chiếc điện thoại mới, bên cạnh một người mới, bước vào một thế giới mới. Nhưng người ta vẫn gọi cậu bằng cái tên đó, món ăn cậu thích vẫn là vị phở đậm đà cho thật nhiều chanh và ớt cay xè, cậu vẫn thích lặng lẽ một góc quán hì hục với chiếc máy tính xách tay và theo đuổi niềm đam mê trái ngành mà cậu từng tỉ tê kể cho tôi thật nhiều. Tôi nghe họ gọi tên cậu, lòng đầy vui vẻ như tìm lại được cuốn truyện tranh mình yêu thích thường lén trốn trong chăn đọc trộm, như được xem lại tập cuối bộ phim dài chiếu mỗi đêm lúc còn nhỏ nhưng vì mất điện mà cứ tiếc nuối mãi một thời gian.
Thật tốt, cậu ở đó, nhưng thật tệ, vì hẳn không còn là cậu của ngày ấy. Cuốn truyện tranh đó tôi đã đọc thuộc từng câu nhưng lại không thích ứng nổi với trang bìa mới toanh, bóng loáng và mùi giấy mới ngàn ngạt trước mũi. Tập phim ấy tôi đã lên mạng xem đi xem lại cả chục lần bằng cách tua thật nhanh đến cảnh đoàn tụ của nam nữ chính, màn hình máy tính trước mắt rộng lớn và sinh động quá, màu sắc rõ nét thật đẹp nhưng tôi nhớ cái Tivi dày cộm nối chằng chịt những dây, nhớ cái màn hình nhỏ xíu treo đằng xa chốc chốc lại phát quảng cáo giữa phim. Không phải nội dung, thứ tôi muốn tìm là cảm giác. Bằng cách nào đó, chúng ta lại gặp nhau nhưng không đứng kế nhau, bắt đầu câu chuyện với người đối diện bằng hai từ “chúng tôi” nhưng “chúng tôi” của cậu không có tôi, và “chúng tôi” của tôi vĩnh viễn không có cậu.
Hôm nay, tôi lại mơ màng gửi hồn về thời mở mắt đã đạp xe đến trường, thời chỉ cần quay đầu là đã có thể thấy cậu, thời bên cạnh nhau mỗi ngày 8 tiếng vẫn không chán, thời cậu quen tay vẽ vời trên màn hình còn tôi cặm cuội ngồi bên giải từng bài tập Toán cao cấp. Chúng ta đều đã quên cách để có được tình cảm một cách chân thành, thay vào đó là cách che giấu cảm xúc và tự vui tự buồn một mình. Chúng ta đã trưởng thành.
Tôi muốn quay về thời gian đó, để hỏi cậu một câu. “Vì sao cậu chọn im lặng?”. Im lặng là cách kết thúc nhanh nhất một mối quan hệ mập mờ. Im lặng là cách tốt nhất để xóa đi những thói quen đã hai năm lặp lại. Im lặng là cách đúng nhất để người còn lại không có cơ hội mở lời trách móc hay gặng hỏi. Thật ra, im lặng lại là cách tàn nhẫn nhất để khắc tên một người lên tâm trí người kia, là cách đau đớn nhất để phác họa hình bóng người kia lên tâm hồn người còn lại, là cách trừng phạt đáng sợ nhất cho linh hồn mang nặng hồi ức đầy lưu luyến. Tôi là linh hồn ấy còn cậu lại là bức ảnh trắng đen in đậm lên một mảng tâm trí tôi.
Chúng ta gặp nhau như thế nào nhỉ? Câu đầu tiên chúng ta nói với nhau là gì nhỉ? Tôi hoàn toàn mơ hồ không nhớ được, những ngày tháng ấy tôi thường không để tâm. Đến bây giờ, tôi lại lần mò tìm kiếm nhưng vụn ký ức xưa cũ, tôi trân trọng ngày mai của chúng ta hơn là quá khứ đã trôi đi. Chỉ là không dự liệu được ngày mai của tôi và cậu lại không hề có đối phương.
Năm dài tháng rộng, chúng ta còn có thể gặp nhau, là chào hỏi nhau đôi ba câu vào buổi lễ tốt nghiệp, là ngồi đối diện nhau trong bữa tiệc mừng của ai đó trong nhóm bạn chơi chung, là vô tình chạm mặt nhau trong quán coffee nhận ra đối phương vẫn còn thói quen dùng món cũ. Chúng ta tức là trong muôn vàn khả năng, sẽ không có khả năng tiếp tục đi bên cạnh nhau.
© Phong Nhan Bạch Nhược - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Anh đã chọn một ngày đẹp nhất để biến mất | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

9 cách tự chăm sóc bản thân không tốn một xu nhưng cải thiện sức khỏe tinh thần cực hiệu quả
Sự tự chăm sóc chân nằm chính trong những hành động đơn giản, những khoảnh khắc ý thức mà chúng ta tự nguyện dành cho mình. Dưới đây là 9 cách tự chăm sóc hàng ngày hoàn toàn miễn phí nhưng mang lại lợi ích sâu sắc cho sức khỏe tinh thần của bạn.

Một kẻ si tình
Sợ một ngày người quên đi mất phía sau vẫn có một kẻ yêu thương người vô điều kiện, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ đợi chờ, chờ ngày người trở về, ta lại yêu như ngày xưa ấy.

Đất mẹ Cẩm Khê
Con trở về thăm đất mẹ Cẩm Khê Một miền quê êm đềm như cổ tích Nghe ai hát những lời ru tha thiết Như thuở nào mẹ ru giữa chiều quê

Đêm lặng của những linh hồn thức
Không phải là một lời hứa hẹn lãng mạn kiểu phim ảnh, mà là sự chấp nhận trọn vẹn con người thật của nhau, cả những góc tối, những mệt mỏi, những vết sẹo tâm hồn. Đêm đó, không có phép màu nào xảy ra, nhưng có một sợi dây đồng cảm vô hình đã được thắt chặt, bền bỉ và sâu sắc.

Quên đi tình đầu
Bao nhiêu cố gắng, sự mệt mỏi và nỗi cô đơn của em nơi xứ người chẳng là gì với anh cả. Nhiều người vẫn bảo em thật khờ dại khi làm tất cả và hi sinh cho anh quá nhiều.

Trả lại cho anh tình đẹp tuổi đôi mươi
Em bảo rằng em nghèo lắm đó nghe Nghèo cả một đời chẳng có gì để lại Chỉ có chút tình còn vương mang ở lại Tặng lại cho người làm quà cưới ngày mai

9 thói quen nhỏ làm nên người hạnh phúc, thành công
Sự kết hợp giữa hạnh phúc và thành công không đến một cách tình cờ mà được xây dựng từ những thói quen hàng ngày có chủ ý.

Một ngày mùa hạ, phượng vỹ nở hoa
Mùa hạ của nhiều năm sau, phượng vẫn nở hoa, ve sầu cũng đến. Nhưng dưới bóng cây năm đó chẳng còn bóng dáng của hai cô, cậu học trò và những rung động thanh thuần của tuổi mới lớn, chưa kịp nở hoa đã vội chia xa.

Tuổi trẻ cần sống vội vã để theo kịp với thời đại hay sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống?
Dù tôi không phản đối việc người trẻ hiện nay phải sống vội để bắt kịp thời đại, nhưng theo tôi, chính việc sống chậm lại sẽ cho ta không gian để lắng nghe bản thân, thấu hiểu chính mình.

Tình yêu người lính
Bởi tình yêu nước đã thấm vào da thịt của bà từ lâu rồi. Bà muốn cống hiến cho quê hương này dù là công sức nhỏ bé của bà.