Nhà của bà là nơi bình yên nhất
2020-10-06 01:20
Tác giả:
Ngọc Châu
blogradio.vn - Có lần tôi vừa thi xong ở trường điểm thi hiện rõ trên màn hình khá là tệ, tôi bắt đầu không suy nghĩ gì nhiều chỉ thấy chán nản đi thật nhanh đến thang máy, xuống nhà gửi xe và cứ thế từ cổng trường đi thẳng về nhà của bà cách đó chừng hơn 30km trong bộ dạng ủ rũ, không mang quần áo cũng chẳng chuẩn bị gì mà cứ ở tận mấy hôm.
***
"Tự dưng nhớ bà chỉ muốn về thật nhanh
Thành phố bon chen làm con thêm ủ rũ
Con sẽ về và gối lên tay bà ngủ
Trưa hè dịu nhẹ với tiếng quạt đong đưa."
(Trích Đôi dòng không đầu không cuối - Ngọc Châu)
Có lẽ sau những lần gắng gượng vượt qua đủ thứ xô bồ, bon chen, vội vã ở thành phố này thì tôi luôn đi tìm một chốn bình yên cho riêng mình để bù trừ lại khoảng thời gian đó. Trong đầu tôi cho đến thời điểm hiện tại chẳng còn nơi nào hoàn hảo hơn là nhà của bà, quê hương của tôi, nơi có mùi rơm rạ mà tôi thấy là thơm, nơi có những cơn gió mát mẻ tưới vào tôi mỗi ngày hè oi ả, nơi kí ức của tôi sẽ ùa về cùng lũ trẻ, nhà của bà trong suy nghĩ của tôi thật tuyệt biết bao.
.jpg)
Tôi mới chỉ là cô gái năm nhất đại học nhưng tôi đã trở thành sinh viên hai năm trước rồi, thực ra tôi học Y sáu năm, nghĩ thật là dài vì các bạn của tôi thường bốn năm là đã ra trường rồi, tôi thì vẫn còn tận bốn năm nữa nên hay nói đùa rằng năm nay tôi mới lên năm nhất đại học mới chỉ là sinh viên năm nhất thôi. Nghĩ về năm nhất đại học của tôi, năm nhất trôi qua rất phẳng lặng, chỉ có điều tôi đã biết đi xe máy và biết nhiều hơn về những con đường Hà Nội. Năm nhất tôi đi một mình nhiều lắm, đi chơi một mình, ăn một mình, xem phim một mình, đi học một mình và trở về nhà một mình. Năm nhất tôi chuyển nhiều chỗ ở, có nhiều lần buồn hơn và tủi thân cũng có nhiều hơn. Vốn bản thân là người nhạy cảm lại hay suy nghĩ nhiều nên cách để tôi gạt bỏ đi những đám rối trong lòng là phải quên đi tạm thời hoặc không được suy nghĩ về nó nữa và để làm được điều này tôi phải trở về nhà của bà.
Nhà của bà - nơi để tôi trốn thành phố, trốn tất cả những điều u ám xung quanh tôi. Có lần tôi vừa thi xong ở trường điểm thi hiện rõ trên màn hình khá là tệ, tôi bắt đầu không suy nghĩ gì nhiều chỉ thấy chán nản đi thật nhanh đến thang máy, xuống nhà gửi xe và cứ thế từ cổng trường đi thẳng về nhà của bà cách đó chừng hơn 30km trong bộ dạng ủ rũ, không mang quần áo cũng chẳng chuẩn bị gì mà cứ ở tận mấy hôm. Chỉ cần về đến nhà, nhìn thấy bà là mọi thứ, mọi suy nghĩ về thành phố ngoài kia biến mất, vô hình. Dù ngày mai là ngày thi hết môn và trong đầu tôi không có một chữ gì thì tôi cũng chẳng lo lắng vì tôi đang ở nhà của bà, tôi chỉ nghĩ đến những điều vui vẻ mà không lo âu, thật kì diệu! Còn ở thành phố nếu ngày mai như thế chắc là tôi sẽ phát điên lên vì ôn thi sao cho kịp mất, ở thành phố thật sự làm tôi áp lực từ học tập cho đến cuộc sống quanh mình.
Nhà của bà - nơi tôi có một người bà vĩ đại nhất, tôi yêu bà nhưng không thể lớn bằng tình thương bà dành cho tôi. Hôm trước tôi có về nhưng không báo cho bà biết trước, chỉ nói cho anh họ là tôi sẽ về, anh liền đi nói với bà rồi bà biết, vừa về đến nhà đã thấy bà ngồi ngoài sân đợi với chiếc nón trên tay đang quạt, bà bảo: "Mong cháu về như mong mẹ về chợ...", bà tôi thích con cháu về lắm nếu về được một hôm là bà lại bảo: "Về không bõ để nhớ thêm..." mà phải ở mấy hôm nữa.

Mùa hè năm tôi học cấp ba, tôi với em gái về bà chơi đến lúc trở về nhà thì bà vội khóc theo, thấy thế hai má tôi đã hai dòng nước mắt chảy dài nhưng cố giấu giếm, lúc đó tôi thương bà hơn bao giờ hết. Bà luôn dành dụm quà cho chúng tôi để mỗi lần về mang đi, tôi bảo bà cứ ăn đi không phải để dành nhưng cứ thế theo năm tháng không hề thay đổi. Bà tranh luôn cả việc nhà không muốn cho ai làm, bà không cần tôi rửa bát nhiều khi tôi ăn xong phải bê bát đi thật nhanh thì tôi mới kịp rửa, thật sự rất buồn cười. Có lẽ bà đã già nên bát đũa của bà không được sạch đẹp lắm, bà nấu ăn cũng bớt cẩn thận hơn và ngày càng đơn giản nhưng tôi vẫn yêu mọi thứ của bà, ăn rất ngon những lần bà nấu, tôi còn mê món thịt rang - món mà ngày nào cũng có trong thực đơn của bà, nó rất ngon! Nhìn những cây bưởi, cây khế, những luống rau xanh mướt trong vườn tôi lại thấy bóng dáng của bà chăm sóc chúng, đều đặn tưới nước mỗi chiều. Tôi mong bà luôn khỏe mạnh để tôi được trở về, nếu bà còn sống thì nhà của bà vẫn còn đó và sẽ là nơi bình yên nhất của tôi.
Càng lớn càng thấy cuộc sống ngoài kia thật ngộ, chẳng giống như những câu chuyện cổ tích bà tôi kể lúc xưa. Tôi về nhà của bà để một lần cảm nhận được sống lại trong chuyện cổ tích văng vẳng bên tai mỗi trưa hè. Tôi về nhà của bà để ném nỗi buồn qua ngoài ô cửa sổ. Và tôi về nhà của bà để học cách yêu thương, sống trong yêu thương. Nhà của bà chỉ toàn cây nhà lá vườn bình dị nhưng hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau.
© Ngọc Châu - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Gia đình là nơi mà ai cũng muốn về | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 2)
Gió luồn nhẹ qua khung cửa mở hé, mang theo hương ngai ngái của lá khô, một chút nắng nhạt đầu ngày và tiếng chim ríu rít đâu đó sau vòm cây. Cơ thể anh mệt hơn, đầu hơi choáng, đôi chân không còn nhanh như trước. Nhưng lạ thay…tâm anh rất nhẹ.
Đứa trẻ đi tìm mảnh ghép còn thiếu
Cái định nghĩa gia đình thật khó nói cũng thật dễ nói, có rất nhiều định nghĩa làm nên một gia đình và quan trọng là chỉ cần chúng ta coi đó là gia đình thì đó đã là gia đình rồi.
8 khoản đầu tư khôn ngoan nhất đời người: Lợi nhuận không chỉ là tiền bạc
Bạn là người sẽ dành nhiều thời gian nhất cho chính mình và góp phần vào mọi thứ xảy ra trong cuộc đời bạn. Dưới đây là những khoản đầu tư tốt nhất cho bản thân, giúp chúng ta ngày càng hoàn thiện mình.
Yêu và lấy người yêu cũ của bạn thân
Nghĩ đến cảnh họ gặp lại, cùng nhau ôn lại chuyện cũ, tôi không khỏi lo lắng. Người ta bảo, “tình cũ không rủ cũng đến”, huống chi đó lại là tình đầu, kéo dài suốt 7 năm thanh xuân. Tôi tin anh, nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi bất an.
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 1)
Anh ngồi thừ ra, cảm giác như vừa phát hiện một vết nứt nhỏ trên tấm kính mà mình vẫn ngỡ là nguyên vẹn. Một cảm giác khó chịu, âm ỉ, không rõ hình dạng. Anh đưa tay lên ngực. Không đau. Không mệt. Không gì cả. Nhưng chính sự bình thường tuyệt đối ấy lại khiến anh thấy lo lắng một cách vô lý.
Hạnh phúc khi được làm mẹ
Câu nói của ba vẫn còn in sâu trong đầu mẹ: "Em đã quá vất vả rồi, và cảm ơn em đã mang con đến bên anh". Điều mẹ vui mừng không phải vì con là con trai để hoàn thành tâm nguyện của bà nội mà vì mẹ đã được làm mẹ. Điều mà từ rất lâu rồi mẹ luôn mong chờ.
Em đừng tiếc
Có đến ắt có đi, có được ắt có mất, mình hãy thấy mình còn hạnh phúc và sung sướng hơn gấp vạn người, vì mình có một thân thể khỏe mạnh và lành lặn mình có một trí óc minh mẫn để tiếp tục làm việc.
Xóm vắng
Đêm đầu tiên về quê bao giờ cũng không dễ ngủ. Tôi nằm nghe tiếng dế gáy trong đêm, tiếng con chàng chạc rên rỉ bên bờ tre già và suy nghĩ về Thanh rồi thao thức mòn mỏi đến hơn nửa đêm mới thiếp đi.
Người giữ lửa
Mẹ đã sống cả đời giữa hai ngọn núi: một tình yêu không thành, và một tình nghĩa không gọi tên. Bà yêu mà không dám thừa nhận. Bà nuôi anh lớn bằng cả trái tim run rẩy vì sợ bị ghét, sợ làm sai.
Tránh xa những người như này không phải vô tâm mà là rất tỉnh táo
Trên đời này, mỗi người đều có bài học của riêng mình. Nếu không cùng đường, lặng lẽ rời đi là đủ. Những năm tháng sau này, hãy đồng hành cùng những người ổn định cảm xúc và sống cuộc đời tuyệt vời nhất của chính mình.













