Mùa xuân bên anh
2024-01-21 08:10
Tác giả:
Khánh An ( Hồng Minh)
blogradio.vn - Trong vòng tay anh, nghe tiếng anh thì thầm bên tai - “Anh yêu em” - em những mong thời gian ngưng đọng mãi ở phút giây ấy, giây phút mùa xuân và tình yêu.
***
Không có cái lạnh se se như miền Bắc, miền Trung, mùa xuân phương Nam gắn liền với những làn gió chướng hiền hòa, mát mẻ. Kể cũng lạ, Tết miền Nam có nào là kẹo mứt, là thịt kho, dưa kiệu, là bánh tét, hoa mai..., nhưng Tết không thể là Tết nếu thiếu đi thứ gió mùa Đông Bắc thổi từ biển vào đất liền, ngược hướng chảy của các dòng sông chính - được gọi nôm na là gió chướng - báo hiệu Tết đến, xuân về.
Năm nào cũng vậy, cứ khi nào những cơn gió chướng ào ạt thổi, phả vào không gian cái khô lạnh, cái hanh hao của thiên nhiên khoảnh khắc giao mùa thì trong lòng mọi người con miền Nam lại nôn nao hóng Tết, em cũng không là ngoại lệ. Và những khi đó, lòng em lại lặng lẽ nghĩ về anh và mùa xuân bên anh. Em nhớ mãi cái ngày có một chàng trai từ Sài Gòn hoa lệ xuống miền Tây xa xôi thăm em và cùng em đón năm mới. Kỉ niệm đã xa xôi mà cứ ngỡ mới hôm qua…
Anh đến Bạc Liêu quê em vào một chiều gió lao xao thổi với chiếc ba lô trên vai, một túi quà trong tay cùng quyết tâm ăn Tết với em nơi miền đất cuối trời tổ quốc này. Nhìn thấy anh đứng trước nhà, em như không tin được vào mắt mình, chạy như bay ra, ôm chầm lấy anh. Em đã khóc, vì vui mừng lẫn bất ngờ. Không bao giờ em có thể tưởng được rằng chàng bác sĩ luôn bận rộn ấy lại có thể thu xếp về thăm em trong những ngày xuân tươi đẹp như vậy.
Hôm đó đã là chiều 29 Tết, ngay sau ngày làm việc cuối của anh trong bệnh viện trước khi anh bước vào kì nghỉ một tuần mà anh đã cắt phép. Anh nói nó là dành riêng cho em để được bên em mùa xuân. Không từ nào có thể diễn tả hết cảm xúc của em lúc ấy, em chỉ biết là mình đã ngượng ngùng đến đỏ mặt và luống cuống cả bước chân, ngập ngừng ăn nói khi cùng anh đến chào ba mẹ.
Sau phút bất ngờ, gia đình em ai cũng mừng vui và hồ hởi mời anh ở lại ăn Tết miền Tây sông nước. Anh phấn phởi ra mặt, nhìn em tủm tỉm cười và luôn miệng vâng dạ khi chuyện trò cùng ba mẹ em. Cứ thế, anh đã trở thành vị khách đặc biệt của nhà em từ ngày hôm đó. Và chàng trai thành phố là anh cũng đã rất nhanh chóng làm quen, bắt nhịp với cuộc sống dân dã nơi đây. Ngay sau bữa cơm, anh đã lấy ra các gói bánh mứt, quà cáp mà anh cất công đem xuống, cái thì đưa cho ba em để ba đặt lên bàn thờ tổ tiên, lớp lại nhờ mẹ em mang đi biếu họ hàng, phần thì lại đưa em để cất vào tủ để dành đãi khách. Anh ân cần và chu đáo đến độ em không thể làm được gì khác ngoài việc mỉm cười, làm theo lời anh, rồi khi đã phân chia hết quà thì nắm nhẹ tay anh, chàng bác sĩ mà em hằng yêu quý.
Em đã cùng anh đi qua mùa xuân đó thật dịu dàng với biết bao kỉ niệm. Anh nói ngày Tết miền Tây thật khác hẳn tết Sài Gòn khi cùng em đi mua dưa, mua bưởi; tìm mua đủ ngũ quả về chưng trên bàn thờ ông bà. Anh đã chọn chọn, lựa lựa từng xấp liễn, từng phong bao lì xì đo đỏ với em, và luôn miệng nói chưa khi nào anh được vui như vậy hết. Chàng bác sĩ Sài thành ấy cũng đưa em đi chợ hoa đêm 30 lung linh sắc màu để xuýt xoa trước những chậu cúc vàng ươm, nhành mai vàng rực, rồi bon chen xem xét kĩ lưỡng để mang về vài cậu kiểng ưng ý nhất để trang trí trước nhà em.
Đêm giao thừa bên gia đình, lại có anh ở cạnh, như thêm phần trang trọng, ấm êm, đủ đầy hạnh phúc. Giây phút đồng hồ điểm sang năm mới, giữa những màn pháo hoa rực rỡ trên ti vi và mùi hương bay phảng phất trong mâm cúng đêm 30, em đón nhận cái ôm ấm áp và ngọt ngào từ anh bên cành mai trước sân nhà. Trong vòng tay anh, nghe tiếng anh thì thầm bên tai - “Anh yêu em” - em những mong thời gian ngưng đọng mãi ở phút giây ấy, giây phút mùa xuân và tình yêu.
Em xúng xính trong tà áo dài mới bên cạnh anh cùng đi lễ chùa, đi chúc Tết họ hàng, làng xóm... Đi đến đâu, mọi người cũng dành cho chúng ta những ánh nhìn yêu thương, trìu mến, cả hài lòng và đâu đó có sự ngưỡng mộ nữa. Bình thường em hay bẽn lẽn, nhưng khi ấy chỉ còn hạnh phúc trào dâng và âu yếm nắm chặt tay anh như khẳng định tình cảm của mình.
Tết đã xôm xụ và nao nức, nay em lại có anh bên cạnh, cùng làm những công việc mà mọi khi em chỉ làm một mình nên Tết lại càng rộn ràng, hân hoan. Ánh mắt, nụ cười em luôn toát lên niềm vui và tình yêu chan chứa trong những ngày năm ấy. Gần 30 tuổi đầu, chưa khi nào em được đón một mùa xuân vui tươi, hạnh phúc như mùa xuân đó bên anh! Em cứ lâng lâng trong tình yêu và mùa xuân như thế cho đến khi anh tạm biệt em và gia đình để quay về Sài Gòn lúc mồng 2 vừa hết. Lúc chia tay, khi xe đã lăn bánh, anh còn cố nhoài người ra nói thật to: “Minh ơi, anh yêu em!” Em xúc động, vừa khó vừa vẫy tay theo anh mãi, đến tận khi bóng chiếc xe đã mờ hẳn mới quay vào nhà, lòng mơ mộng nghĩ đến lần gặp sau với anh.
Vậy mà nào ai có thể ngờ được, cái Tết đầu tiên chúng ta bên nhau ấy cũng là cái Tết duy nhất mà ta được đón cùng nhau. Một tai nạn bất ngờ trong chuyến xe quay về Sài Gòn đó đã đưa anh đi xa em, xa mãi. Nghe tin báo, em chết lặng, cái điện thoại cầm trên tay rớt xuống đất cũng không hay, em muốn khóc mà nước mắt cứ như chảy ngược vào trong…
Ba năm đã qua kể từ ngày hôm đó, em vẫn chưa quên được anh và cũng chưa yêu một ai khác. Và mùa xuân ấy mãi là mùa xuân kỉ niệm đẹp nhất, mùa xuân của tình yêu và nỗi nhớ trong lòng em để mỗi khi gió chướng thổi, lòng em lại nao nao nhớ, bác sĩ dấu yêu à!
© Khánh An (Hồng Minh) - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hết Yêu Xin Đừng Làm Đau Bản Thân Mình | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.