Trong tay em là cuộc sống mới
2023-10-15 04:20
Tác giả:
blogradio.vn - Mà cô nghĩ học sử và dạy sử giống như được đắm mình vào niềm tự hào của dân tộc, giống như được nói lên lòng yêu nước của chính bản thân mình và nhắc nhở các thế hệ sau mình cũng nhớ và làm như vậy.
***
An đi quanh quẩn trong sân trường, cô hết nhìn lên các dãy phòng lại thơ thẩn khắp trong sân. Hôm nay là ngày cuối cùng, coi như cô kết thúc cuộc đời làm sinh viên của mình, đã có bao nhiêu kỷ niệm vui buồn ở đây cùng các thầy cô cùng các bạn ngày nào. An thầm nghĩ trong đầu, mới đó mà nhanh thật, đúng là thời gian đi như tên bắn. Mới đó mà đã bốn năm trôi qua, mới ngày nào an còn đầy bỡ ngỡ khi bước chân vào ngôi trường này, rồi vô cùng lạ lẫm với những môn học mới, những chương trình học mới toanh của kiểu học đại học. Rồi cô đã nhanh chóng hòa mình vào và bắt kịp rất nhanh với những đổi thay đó. Rồi hôm nay cô đang một mình trong sân trường vắng, khi mọi người đã về hết rồi, để được ngắm nhìn lại lần nữa những gì yêu dấu nhất của một quãng đời đẹp nhất mà cô vừa đi qua.
An đứng lại bên một khung cửa trước phòng thư viện, đây là nơi mà cô hay ghé đến nhất sau những giờ học căng thẳng và cũng đầy hứng thú. Cô cũng không biết mình say mê thư viện từ lúc nào, cô chỉ biết cô rất mê đọc và hay tìm những quyển sách cần thiết cho những môn học của cô, và cả những quyển sách theo gu đọc của cô từ bao lâu nay.
An dắt xe ra khỏi trường, cô quay đầu nhìn lại lần nữa bảng tên của trường trên cao, trường đại học sư phạm. Cô chạy xe chầm chậm về nhà và nghĩ đến công việc cô sắp đảm nhận. An có một thuận lợi vô cùng lớn là có ba làm ở sở giáo dục của thành phố nên ba cô đã xin cho cô được vào dạy ở một trường cấp ba, và cô sẽ nhận việc vào khoảng đầu tháng. Còn phải đến gặp gỡ rồi nộp hồ sơ, có vẻ như mọi chuyện đang rất dễ dàng và suôn sẻ với nhi.
An nhận được cuộc gọi của anh, người yêu của cô. Anh cũng học đại học trong này nhưng đã tốt nghiệp trước an và về lại quê hương mình để làm việc. Anh nói với tấm bằng kỹ sư điện thì anh dễ xin việc ở ngay tại quê hương hơn, vì đó là đất của du lịch. Rồi anh cũng vào làm trong một khách sạn lớn và anh nói chờ An học xong ra trường là anh sẽ thưa chuyện với ba mẹ rồi hai đứa sẽ cưới.
An nói chuyện với anh khá lâu, chắc cô vẫn còn xúc động về chuyện chia tay ở trường. Cô cũng nói luôn cho anh biết cô đã có công việc trong này, anh nói chúc mừng cô và dặn cô cứ làm việc bình thường. Rồi anh sẽ xin cho cô chuyển về đây, nơi thành phố của anh trước khi hai đứa làm đám cưới.
An đứng lặng trên bục giảng, cô nhìn những đôi mắt học sinh đang hướng hết về phía cô, An viết từng dòng rõ ràng lên bảng:
Chiến thắng của đại thắng mùa xuân năm 1975.
Cô bảo học sinh lật sách ra và chưa giảng bài vội. An hỏi mấy câu thăm dò với các em trước khi bắt đầu vào bài học, rằng các em có thích học môn lịch sử không. Cô cũng nói rất thẳng thắn với học sinh là nhiệm vụ của cô không chỉ là giảng dạy, không chỉ là truyền đạt kiến thức đến các em mà còn phải giúp các em biết yêu và biết thích học môn lịch sử. Vì đó là tất cả những truyền thống hào hùng đáng trân trọng và ghi nhớ, vì các em là người Việt Nam.
An làm quen và thật sự lăn vào công việc với học sinh, với ngôi trường đó cũng được một năm, mà giờ giảng nào cũng để lại trong cô muôn vàn cảm xúc. An cũng thấy rất lạ là trong bao nhiêu môn học từ nhỏ đến lớn, sao cô chỉ thấy rất thích môn lịch sử, vậy là An quyết định sau này sẽ là một cô giáo của môn này. Cô còn thấy vừa lo lắng vừa phấn khích nhiều hơn khi tình hình chung là rất nhiều học sinh lơ là và chán học môn sử. Nên cô tự thấy đó là một thách thức của cô khi phải truyền được đến học sinh lòng yêu mến và trân trọng môn học này.
An đặt tờ đơn trên bàn vì thầy hiệu trưởng không có trong phòng. Cô phải chuyển công việc về vùng quê anh, và còn hơn ba tháng nữa là cô sẽ cưới rồi. An đứng tần ngần một lúc như để chờ xem thầy có vào phòng không, nhưng rồi cô không chờ được vì chuẩn bị lên lớp. Đây sẽ là buổi lên lớp cuối cùng của cô ở ngôi trường này, cô đang tự hỏi không biết cô đã trải qua bao nhiêu ngôi trường với bao nhiêu cảm xúc khác nhau, rồi cô lại đang chuẩn bị chuyển đến một ngôi trường nữa. Ở đó cũng có rất nhiều học sinh đang cần ngọn lửa nhiệt tình và say mê môn lịch sử của cô truyền cho. Mà cô nghĩ học sử và dạy sử giống như được đắm mình vào niềm tự hào của dân tộc, giống như được nói lên lòng yêu nước của chính bản thân mình và nhắc nhở các thế hệ sau mình cũng nhớ và làm như vậy.
Còn bây giờ An đang ở đây rồi, một thành phố nhỏ có bờ biển thật xanh và xinh đẹp, mà cô đã nghe nói nhiều lần chứ chưa từng được đặt chân đến. Bây giờ thì giấc mơ nhìn thấy biển và được đứng trước biển đang hiển hiện rất rõ trước mắt cô. Như ngày hôm qua anh đã đưa cô về chào ba mẹ anh và hai bác cũng nói sẽ để anh và cô quyết định sống chung với ba mẹ hay sống riêng tùy thích. Anh còn nhăn cô vì không chịu gọi ba mẹ anh là ba mẹ, An cười và nói vì chưa có đám cưới nên cô không gọi vậy được. Còn hôm nay An muốn được một mình ngắm biển, một cảm giác nhẹ nhàng và thư thái đang tràn ngập cả người cô. An nhớ lời anh nói với cô từ mấy tháng nay, là chỉ cần hai đứa cưới nhau là một cuộc sống mới sẽ bắt đầu. An cũng nhớ cảm giác thật ấm nóng khi anh nắm chặt tay cô trong tay anh, anh nói cô có cảm nhận được không là trong tay cô đang có một cuộc sống mới đang đến rất rõ và rát sáng trước mắt.
Cuối cùng An cũng biết cô sẽ gắn chặt cuộc đời của mình ở thành phố biển rất bình yên này. Cô chỉ thấy hồi hộp không biết ngày mai đến ngôi trường mới rồi cô sẽ lại tiếp tục với công việc với môi trường mới và với những học sinh mới như nào. Dù sao An cũng đã có hơn một năm kinh nghiệm trong giảng dạy nên cô thấy tự tin. Cô luôn giữ vững cách dạy của mình và vẫn chia sẻ cùng các bạn đồng nghiệp là phải truyền cho học sinh một tình thần một niềm yêu thích được học môn sử, là lịch sử là truyền thống của đất nước mình. Đó cũng là một chút để các em làm nền tảng trong suốt chặng đường học tập và phấn đấu dài lâu của các em sau này.
An nghĩ chắc lúc đó cô cũng sẽ nói cùng học sinh của mình câu nói của anh. Anh đã nói với cô như vậy và cô sẽ nói lại với học sinh của mình cũng như vậy: Rằng trong tay các em là một cuộc sống mới với chính những kiến thức và lòng tự hào tự tôn dân tộc. Cuộc sống mới sẽ chẳng có gì là quá phức tạp hay khó khăn nếu các em luôn xác định được con đường mình sẽ đi và luôn sống có niềm say mê có niềm đam mê của mình.
An nhìn đồng hồ, giờ này chắc anh đã xong việc, lúc nãy cô có nói cô thích được đứng một mình với biển một lát rồi sẽ tự về nên anh đừng đón. Tự nhiên An thấy yêu cuộc đời này biết bao, vì cô đã được gặp anh đã được có anh, cô nghĩ là nhờ có cuộc đời đó. An mỉm cười nhớ lại lần đầu tiên anh và cô gặp nhau, đó là vào một ngày hội thi thuyết trình viên giỏi về chủ đề cuộc sống xanh dành cho tất cả sinh viên của tất cả các trường trong thành phố. Lần đó cô chỉ đạt giải khuyến khích còn anh đạt giải nhì, nhưng sau lúc nhận giải anh đã chủ động gặp riêng An và nói anh rất thích bài thuyết trình của cô. Rồi anh biết cô là môt sinh viên ngành sử học. Vậy là từ đó anh và cô quen nhau, có phải vậy không mà anh hay nói An câu nói đó. Có lẽ anh muốn tiếp thêm sức cho cô ở một thành phố còn nhiều lạ lẫm và bỡ ngỡ với cô, để cô có thêm sức mạnh và tình yêu sẽ nhiều hơn nữa. Không chỉ dành cho riêng anh mà còn dành cho thành phố này, cuộc sống này.
An nắm chặt hai tay vào nhau, cô đang nghĩ đến anh. Anh nói đúng, trong tay em là một cuộc sống mới, vì cuộc sống đó có anh và có tình yêu của anh. Đây sẽ là quê hương thứ hai của em, rồi em tin cuộc sống mới với quê hương mới này sẽ thật bình yên và hạnh phúc như em mong ước.
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Vẫn Yêu Người Cũ | Blog Radio 862
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu