Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mơ về Đà Lạt sương mù

2023-09-01 06:10

Tác giả: T.T Nhyy


blogradio.vn - “Đà Lạt ơi, đã lâu rồi chúng mình mới gặp nhau nhỉ”, Kim đã chào nhưng không để phát ra bất kì một tiếng động nào từ miệng của mình, bởi lời chào đó phát ra từ trái tim của cô.

***

Kim đã mơ khi ngủ và mơ trong lúc vẫn thức, một ngày nào đó sẽ được quay trở lại Đà Lạt, một chốn yên bình để cô thỏa sức đắm chìm vào sở thích lãng mạn của mình, chỉ bấy nhiêu thôi là đủ.

Kim đã từng đặt chân đến mảnh đất này từ bé, đó là lần đi du lịch cùng công ty cha cô. Vui nhất có lẽ là những người lớn, còn Đà Lạt khi ấy chỉ là một điểm đến trong hành trình tham quan của cô gái, vì còn là con nít chưa biết gì. Kim là cô bé năng động hoạt bát khi cô còn ở quê, đến khi vào Sài Gòn nhập học, Kim trầm tính hơn hẳn. Cô thích cảm giác làm gì cũng một mình, muốn ở nhà một mình xem phim, đọc sách, nghe nhạc, hay chạy xe dạo quanh thành phố cũng chỉ một mình, ăn một mình, uống một mình, ngủ một mình. Cô nàng bị thu hút bởi những gì thuộc về quá khứ. Cô len lõi khắp ngõ ngách Sài Gòn để tìm lại những vết tích cũ còn hiện hữu qua những chung cư, ngôi nhà, những ngôi chùa đã tồn tại qua nhiều thế hệ. Qua vài chục năm nên bức tường đã bám đầy rêu phong, những quán ăn, quán nước mang phong cách hoài niệm. Cô ao ước rằng mình sẽ được đặt chân đến những nơi nào bình yên, có nhịp sống chậm như là Đà Lạt, Huế.

Sinh ra lớn lên ở vùng đồng bằng phía nam của tổ quốc, quê cô chưa được khai thác du lịch nhiều nên cũng không đông khách du lịch lắm. Nơi này buổi sáng có thể đi dọc bờ sông ngắm bình minh lên, nghe chim hót líu lo, chiều có thể ngửi được mùi cháy khét của đám lá cây ngoài đồng do những người nông dân đốt. Không phải là cô nàng không thích sự yên bình ở quê mình, chỉ là cô ấy muốn đến một vùng yên bình khác mà thôi, nơi mà mọi thứ đều xa lạ, từ cảnh vật đến con người. Kim vào Sài Gòn theo học ngành quản trị dịch vụ du lịch và lữ hành, mặc dù cô gái này cảm nhận đây không phải là lợi thế của cô. Vốn là người thích học hỏi và khám phá những thứ mới mẻ, nhất là ở tuổi mới lớn, thử sức với những tri nghiệm mới lại là điều tốt.

Cuối năm hai lớp Kim có chuyến tham quan miền trung và điểm kết thúc của chuyến đi là Đà Lạt. Bỏ qua những điểm tham quan đầu tiên, vì Kim cũng không thích biển lắm, cô vốn thích đồi núi, cao nguyên, đồng cỏ hơn, bởi lẽ chính cô mới biết rõ nơi đây mới chính là nơi cô thuộc về. Chiếc xe đi từ đồng bằng thấp vượt đèo để đến Đà Lạt, một bên là vách núi, một bên là bức tranh phong cảnh thiên nhiên đẹp ngay ngất. Trên trời có những đám bay san sát, xa xa là những ngọn đồi khác, có những ngôi nhà kính trồng rau và hoa dưới chân đồi thật thú vị dù không nhìn rõ người ta trồng rau gì hay loài hoa gì. Kim thấy hàng thông trên đồi đang vẫy gọi cô qua ô cửa kính của xe, cô gái cảm nhận trong mắt mình có gì đó ướt ướt, cảm giác quen thuộc lắm. Kim vẫy tay chào lại những người bạn đã lâu rồi không gặp của cô. Gần đến Đà Lạt, không khí đã bắt đầu thay đổi dần. Có gió và trời se se lạnh, mặc dầu có nắng. Hít thở một hơi thật sâu, “Đà Lạt ơi, đã lâu rồi chúng mình mới gặp nhau nhỉ”, Kim đã chào nhưng không để phát ra bất kì một tiếng động nào từ miệng của mình, bởi lời chào đó phát ra từ trái tim của cô.

Cô nàng cùng những người bạn của mình đi đến những điểm tham quan nổi tiếng ở Đà Lạt. Thật hiếm khi bắt gặp cô đi cùng một ai đó. Cô gái ấy hay tìm cách tách riêng khỏi mọi người để đi theo niềm đam mê nhiếp ảnh gia của mình. Những ngôi biệt thự được xây theo kiểu Pháp với dàn hoa hồng bám vào hàng rào, làm tôn lên vẻ đẹp hoài cổ cho ngôi nhà. Cô thích sự hòa hợp giữa thiên nhiên và ngôi nhà như thế. Ngắm một lúc thì phải đi do mọi người giục, nghĩ bụng nếu có nhiều thời gian, chắc chắn là cô sẽ đứng đó ngắm chúng lâu hơn. Trên đỉnh Langbia đang bị khai thác để phục vụ cho du lịch, cô không thấy vui mà chỉ bất chợt chạnh lòng vì điều đó. Vòng vèo khá lâu thì tìm được một góc vẫn còn vẻ đẹp nguyên sơ, đứng trên này thỏa sức phóng tầm mắt ngắm nhà cửa, núi đồi ở phía xa xa. Cô muốn ngã lưng xuống bãi cỏ này, thả hồn trôi đi như những đám mây, giá như lúc này không ai gọi về thì thật tốt biết bao. Tối đến cô đi dạo quảng trường Đà Lạt, nơi đây đông đúc khách vãng lai đến tham quan, chụp ảnh, xong lại vòng về chợ Đà Lạt tham quan và ăn uống, rồi đi dạo quanh hồ Xuân Hương. Không khí ban đêm có phần lạnh hơn nên Kim chọn cho mình một chiếc quần dài, chiếc áo len cổ lọ và một cái mũ len. Do chứng bệnh viêm mũi đã lâu, với cái lạnh vào ban đêm của Đà Lạt, liên tục hắt hơi khiến cô nàng khó chịu vô cùng…

Xe đã về lại Sài Gòn vào sáng hôm sau. Những hình ảnh về đồi núi, rừng thông, những ngôi nhà cổ kính đã được Kim lưu vào bộ nhớ của mình, có lẽ sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy. Có chút gì đó tiếc nuối, đây là cuộc gặp mặt không báo trước, Kim đã đến với Đà Lạt một cách tình cờ như thế sau ngần ấy năm. Cô muốn quay lại Đà Lạt nhiều lần nữa, dòng chảy đó cứ mãi cuồn cuộn trong tâm trí cô. Đối với cô nàng nhớ Đà Lạt cứ như nhớ một người tình vậy, chắc hẳn sau lần gặp đó Đà Lạt cũng nhớ cô lắm. Lần sau quay trở lại, Kim muốn mình khám phá thêm nhiều điều thú vị khác của Đà Lạt hơn, chầm chậm, không vội vã. Là một người tính hướng nội trội hơn hướng ngoại, thì những nơi yên bình như thế là nơi thích hợp nhất với cô gái nhỏ.

Kim đã mơ trong lúc ngủ, ngay cả khi mơ luôn những lúc thức. Đó là một buổi sáng được thức dậy sớm đón bình minh trên đồi thông, khi sương chưa kịp tan, đọng lại trên lá, rồi những hạt nắng xiên qua khu rừng, rọi vào những giọt sương. Và rồi chúng sáng lên lắp lánh, ngắm nhìn đường sá vào buổi sáng, cảm giác như nơi đây quen thuộc như là nhà. Cô muốn ăn những món ăn đặc sản nơi đây, leo lên nhiều con dc cao sẽ dẫn lối cô đến những quán cà phê với phong cách hoài niệm, yên tĩnh, hòa mình gia niềm đam mê ẩm thức với thiên nhiên. Uống một cốc cà phê ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, nghe những bản nhạc nhẹ với những nốt bay bổng, bấy nhiêu cũng đủ để chữa lành tâm hồn cô. Trước thềm sẽ là những khóm hoa cúc họa mi trắng, đó là loài hoa mà cô nàng thích nhất. Kim sống lãng mạn và thích những điều lãng mạn, biết vẽ, biết xuất khẩu thơ văn, mà thường những người có chút ít tài lẻ nghệ thuật thì thường sẽ muốn đến những nơi như thế. Trịnh Công Sơn cũng đã từng công tác đến vùng đất b’lao, ở nơi đó người nhạc sĩ này thường hay viết những lá thư gửi về Huế cho cô Dao Ánh trong cuốn thư tình gửi một người của ông.

Một ngày nào đó Kim sẽ lại đến thăm Đà Lạt, được hưởng không khí se lạnh, được ăn món ăn cô thích, đến những nơi cô muốn đế. Kim sẽ mua một chiếc máy ảnh để có thể chụp lại khoảnh khắc khiến trái tim nàng rung động. Giờ thì Kim đang nằm trên căn gác nhỏ, bên cạnh là chiếc radio đã cũ. Sau đây là bài hát “Đà Lạt Hoàng Hôn” với tiếng hát da diết của cô Thanh Tuyền trên radio vang lên…

 

“Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ

Màu lan tím Đà Lạt sương phố mờ

Từng đôi đi trên phố vắng

Bước chân êm giữa không gian

Hoàng hôn của màn đêm.”

 

© T.T Nhyy - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đi Tìm Hạnh Phúc l Radio Chữa Lành

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top