Mùa thu năm nay lại nhớ anh thêm một chút
2020-09-11 01:27
Tác giả: Ahni
blogradio.vn - “Nếu không tìm được ai khác phù hợp làm bạn trai em, thì gọi cho anh, nếu lúc đó anh vẫn chưa có bạn gái, thì sẽ suy nghĩ lại.”
***
Mùa thu 2019
Thành phố cổ, thành phố của những điều cổ kính nhất, của những hoài niệm của một thành phố đã tồn tại hơn trăm năm. Thành phố đón tôi bằng một cơn mưa phùn. Nét cổ kính thấp thoáng sau những ô cửa sổ còn vươn vài hạt mưa. Hơi thở của thành phố cổ xưa như đã ngấm vào trong tôi từ lâu. Tôi yêu nét bình dị nơi đây, nơi khiến tôi cảm thấy thoải mái sau những bản thảo và các cuộc điện thoại hối hả của các nhà xuất bản.
Ngồi nhâm nhi tách cà phê sáng cùng mẩu bánh phết bơ, bữa sáng của tôi luôn đơn giản như thế, không phải vì tôi lười, mà vì thói quen khó bỏ của người nào đó đã cùng tôi ăn hàng chục lần như thế.
Cứ sáng sớm, trên bàn sẽ có một tách cà phê nóng hổi cùng một miếng bánh mỳ phết bơ. Chúng tôi thường ăn như vậy, trong khi anh vừa ngồi đọc báo sáng vừa nghe tôi huyên thuyên về ý tưởng cho tác phẩm mới. Mỗi khi tôi nói quá nhiều, anh sẽ uống vội ly cà phê rồi chuồn thẳng ra cửa, lấy lí do vội đi làm. Những lúc đấy, tôi giận lắm, nhưng nghĩ lại nếu là tôi, thì chắc tôi đã rời bàn ăn từ lâu rồi chứ không kiên trì được như anh.
Anh thường bảo, tôi yêu văn thơ hơn yêu anh, anh sợ ngày nào đó anh không chịu được mà rời bỏ tôi. Chia tay nhau vì nghệ thuật thơ văn là một lí do ngớ ngẩn hết sức, những lúc anh dỗi, tôi chỉ phì cười rồi hôn bù lên má anh. Lúc ấy anh sẽ bảo: anh tạm tha cho em lần này.
Ngày mưa phùn của bốn năm trước, chúng tôi chia tay. Vì lí do gì tôi không nhớ lắm, và cũng không muốn nhớ. Chỉ là hôm đó, tôi không đau lòng nhiều lắm, còn chúc anh sớm tìm được hạnh phúc mới. Giờ nghĩ lại, thấy bản thân thật vô tình với anh.
“Nếu không tìm được ai khác phù hợp làm bạn trai em, thì gọi cho anh, nếu lúc đó anh vẫn chưa có bạn gái, thì sẽ suy nghĩ lại.”
Anh đã nói như thế trước khi ra khỏi tầm mắt tôi.
“Anh ấy khóc đấy” cô bé bán đồ ăn vặt ngồi trú mưa gần đó nói lớn. Tôi nhìn sang, tôi không giận vì em ấy nghe lén chúng tôi nói chuyện, mà giận vì tại sao tôi không thấy anh khóc mà cô bé lại thấy. Cô bé chỉ chỉ vào ngực trái, ngao ngán nhìn tôi rồi bỏ đi.
Đến tận giờ tôi mới hiểu ý cô bé, anh khóc ở trong tâm. Tôi phì cười, đặt tách cà phê đã nguội xuống. Đến tôi nghĩ lại còn thấy ngốc, chả trách cô bé lúc đấy lại thở dài thườn thượt với tôi.
Trở lại hiện thực một cách đột ngột vì tiếng chuông điện thoại. Tôi dọn dẹp bữa ăn sáng, hôm nay tôi lại không ăn hết bánh, cà phê cũng lạnh đi. Mặc vội cái áo len vừa mua hôm qua. Tôi rời khỏi nhà, đi dạo loanh quanh khu phố. Nơi mà chỉ nhìn thoáng qua một chút, cũng có thể cảm nhận được hơi thở kỉ niệm của chúng tôi.
Mùa thu năm nay, tôi lại nhớ anh thêm một chút, một chút thôi.
© Ahni - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Những chuyện tình mùa thu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
“Sau cơn mưa trời lại sáng”
Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.
Bông hồng đỏ
Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?
Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?
Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.
Tháng tám và em
Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.
Khi con đã lớn khôn
Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.