Món ăn quê hương
2023-07-16 04:25
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi nhìn những phên bánh được phơi rất nhiều mà cứ nhớ đến bà, nhớ đến những ngày khó khăn gian khổ một thời, người ta vẫn cứ bươn chải vẫn cứ vươn lên để sống, xe chạy qua lâu rồi mà nỗi nhớ cứ theo tôi suốt đoạn đường dài.
***
Tôi len lỏi qua mấy con đường mới đến được nhà dì, nói là nhà chứ thật ra đó là một cơ sở nhỏ chuyên sản xuất bánh tráng. Tôi đi công việc giúp một người quen trong xóm, vì cô ấy đang bị đau chân không đi xe máy được, mà cô ấy chỉ tin tưởng muốn tôi làm giúp, tôi thấy chuyện cũng dễ nên gật đầu.
Tôi chỉ ấn tượng với người phụ trách lò bột ở đó, có lẽ đó là công việc nặng nhất hay sao tôi không rành lắm, và thời gian ở đó cũng ngắn. Tôi chỉ thấy ông ta cứ bậm môi và mồ hôi ướt đẫm áo, tôi lo xong việc nên đi về.
Nhưng nơi đó làm tôi nhớ đến bà, một người bà cũng sinh sống bằng nghề làm bánh tráng mà những ngày còn nhỏ má tôi hay bảo tôi đến tận lò để mua. Tôi được nhìn tận mắt những chiếc bánh tráng nóng hổi có mè được rắc lên, được bà lấy ra vô cùng khéo léo trong cái nồi to trên bếp lửa vừa bằng củi vừa bằng rơm rạ, mới nhìn giống như những cái bếp chuyên làm bánh cuốn. Rồi bà trải bánh ra những cái phên tre thật dài, mỗi phên như vậy có thể chứa bốn hay năm cái bánh, cứ vậy bà mang ra phơi ngoài nắng.
Vì bà chuyên sống bằng nghề bánh tráng nên phía sau nhà là nguyên một cái kho chứa toàn là phên nứa bằng tre để phơi bánh. Bà nói nghề này chỉ làm được vào mùa nắng chứ mùa mưa là chịu. Mà người ta đặt hàng ở bà nhiều lắm, rồi bà cũng bán lẻ tại nhà nên ngày đó bánh tráng của bà là nổi tiếng một vùng.
Bà qua đời vì tuổi già, rồi không ai nối tiếp công việc của bà nên lò bánh cũng không còn từ đó.
Cả nhà tôi ai cũng thích ăn bánh tráng, nhất là tôi, có lúc chỉ cần nhúng nước rồi chấm với nước mắm hay xì dầu mà tôi cũng ăn ngon lành. Bánh tráng nhúng rồi bánh tráng nướng, mà ngày nay kỹ thuật công nghệ hiện đại hơn, vì người ta đã nướng bánh bằng điện chứ không còn nướng bằng than như trước.
Ấy vậy mà tôi vẫn hay ghé mua ở nhà một người quen của tôi, ngay trên một con phố chính của thành phố. Chị vẫn duy trì truyền thống nướng bánh bằng than, và bếp lửa luôn được đặt ngay phía trước nhà. Bánh nướng trên bếp than hồng luôn có mùi thơm thơm dễ chịu, và người đi đường có thể nhìn thấy rất rõ một phụ nữ đã rất lớn tuổi vẫn suốt ngày từ sáng đến chiều quạt than và nướng bánh. Mà người ta cũng mua rất nhiều, có lúc không nướng kịp nên khách mua phải ngồi chờ.
Bây giờ có nhiều loại bánh lắm chứ không như ngày xưa, những loại bánh đủ kiểu dáng to nhỏ hình dạng khác nhau, và cũng rất tiện lợi cho mọi người. Tôi thấy bánh tráng cũng là một trong những thực phẩm truyền thống của đất nước mình, mà gần như ai cũng thích ăn. Rồi khách nước ngoài cũng vậy, họ cũng biết và cũng thích bánh tráng, vì có thể ăn bất cứ lúc nào, vừa đơn giản vừa có thể ăn kèm với các loại thực phẩm khác như thịt cá rau sống. Ông xã tôi là rất thích món bánh tráng cuốn rau sống với cá nướng cá hấp.
Tôi nhớ ngày xưa tôi đã xin bà cho tôi được thử làm bánh vì tôi thấy thích quá. Nhìn những cái bánh đang rất nóng rất dẻo trong nồi vừa được lấy ra, mà tôi cứ lo chỉ cần sơ xuất tí xíu là bánh sẽ rơi xuống đất hay bị đóng cục lại, vì vừa ra khỏi nồi là phải trải ngay bánh trên cái phên. Tôi nhìn hai tay bà thoăn thoắt như một diễn viên múa và thích được làm như bà, bà chỉ cười và nói ngó vậy chứ không đơn giản, ai không quen là bánh sẽ bị hư ngay.
Có những lần tôi đi công việc hay đi công tác, ở những ngày còn đi làm, tôi ngồi trên xe mà nhìn hai bên đường người ta phơi bánh tráng dưới cái nắng kinh người. Tôi nhìn những phên bánh được phơi rất nhiều mà cứ nhớ đến bà, nhớ đến những ngày khó khăn gian khổ một thời, người ta vẫn cứ bươn chải vẫn cứ vươn lên để sống, xe chạy qua lâu rồi mà nỗi nhớ cứ theo tôi suốt đoạn đường dài.
Mỗi lần tôi có việc phải vào trong chợ lớn, tôi hay đi ngang qua những sạp bán bánh tráng, mà người bán toàn là người quen, là những người khi xưa từng là bạn của má tôi khi má tôi còn buôn bán ngoài chợ. Những cô những chị đã rất lớn tuổi, vẫn kiên cường bám trụ với nghề làm tôi thấy phục quá. Tôi chào họ và nhìn những thùng bánh đủ loại được bày bán rất khéo trên sạp, rồi dừng lại hỏi thăm vài ba câu. Họ cũng đáp chuyện rất hồ hởi nhưng họ nói buôn bán bây giờ ế ẩm lắm chứ không được như xưa.
Chắc hôm nay tôi ăn bánh tráng nên viết về bánh tráng. Một món ăn bình dị nhất dân dã nhất chứa đựng trong đó biết bao công sức biết bao tình người, và với những người con xa quê hương thì còn chứa đựng biết bao tình quê hương xứ sở.
Đất nước mình có những vùng nổi tiếng về bánh tráng, như bánh tráng Tuy Hòa, bánh tráng Tây Ninh, mà tôi thấy cho dù không phải là bánh của những nơi đó thì chất lượng và mùi vị của bánh cũng ngang ngửa không thua kém. Cảm giác bẻ một miếng bánh nướng cho vào miệng, vừa giòn rụm vừa tan ra trong miệng và cứ muốn ăn mãi. Cảm giác cầm một cuốn bánh có đủ rau đủ thịt hay cá rồi chấm vào chén nước chấm, cho lên miệng cắn một miếng mà cứ nghe chất dẻo dẻo của bánh cùng các hương vị khác hòa trộn vào để ăn lần này rồi lần sau lại muốn ăn nữa.
Bánh tráng là một món ăn của quê hương, mà cái gì của quê hương cũng làm người ta nhớ mãi. Một món ăn luôn mang tâm hồn luôn mang tình quê trong đó, cho cả những ai đi xa sống nơi xa, và cho cả những ai từng ngày vẫn luôn gần bên những chiếc bánh.
Bánh tráng, gợi người ta nhớ đến bếp than hồng, gợi người ta nhớ đến những ngày ấu thơ hay nấu ăn với bếp than bếp củi. Mà những ngày xa xôi đã qua đó lại giúp người ta mạnh mẽ như hôm nay.
Bánh tráng
Sẽ còn mãi hồn quê trong đó
Bánh tráng
Sẽ còn mãi lòng tôi trong đó.
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tuổi trẻ, tình yêu và lý tưởng | Radio Truyền Cảm Hứng
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.