Mẹ đã từng yêu
2013-02-13 14:00
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team
Tôi ngồi trên bậc thềm trước tòa nhà chính của trường đại học, hai tay ôm vòng lấy thân mình. Trời đã vào xuân mà vẫn quá lạnh! Lạnh khiến tôi run lẩy bẩy dù thân đã nhét trong hai lớp áo bông. Lạnh làm chân tóc tôi co rúm. Lạnh làm tôi tái nhợt xanh xao, hệt một kẻ đang ấp trong người khối trọng bệnh. Nhưng chỉ chút nữa thôi, khi Francis hết giờ học và đến bên tôi, cơn hồng hào sẽ trở lại. Kia rồi! Mái tóc vàng óng xoăn xoăn của anh thấp thoáng trên hành lang tòa nhà đối diện. Hừm… Có chuyện gì đây? Sao mặt anh căng thẳng thế kia?
Ảnh minh họa
Mùa hè thổi phù phù cái nóng hầm đặc trưng khắp Dresden. Tôi lững thững rời phòng học, lê bước trên con đường đá qua khuôn viên xanh um của trường. Cách tôi hơn trăm mét, trên băng ghế gỗ, Francis đang chờ tôi. Trán anh nhúm lại bởi những suy nghĩ. Anh có chuyện muốn nói với tôi. Tôi thở dài, cố níu bước chân mình chậm thêm. Tôi cũng có chuyện muốn cho anh biết, nhưng lòng vẫn phân vân…
Tôi dừng lại quan sát anh. Bàn tay lớn ấm áp là “máy sưởi” cho bàn tay tôi bé nhỏ trong hai mùa đông qua. Bờ vai rộng là cái gối êm ái của tôi. Mái tóc vàng bồng bềnh lãng tử. Đôi mắt xanh thăm thẳm. Mùa đông đầu tiên bên nhau, vào một buổi sáng trời xám xịt và ẩm ướt, khi nhìn vào đôi mắt hun hút ấy, một cảm giác dịu êm đã mân mê khắp thân người tôi. Một niềm vui vẻ, hạnh phúc lạ thường. Đắm sâu trong mắt anh, tôi như đã chạm đến thiên đường. Bầu trời vẫn ảm đạm, nhưng vạn vật quanh tôi lung linh sắc màu. Trong giây phút ấy, tôi biết rằng bằng mọi giá sẽ phải chiếm hữu đôi mắt quyền năng ấy cho riêng mình. Mãi mãi.
Tôi bước đến bên anh. Anh ngước lên nhìn tôi. Ngay thời khắc ánh mắt bối rối của anh chạm vào mắt tôi, tôi ngã xuống.

Ảnh minh họa
Tôi ngồi trong quán cà phê nhìn nắng nhảy lon ton trên những viên gạch lát phố. Bên kia đường, trong hàng người xếp hàng trước xe kem, Francis cứ chốc chốc quay lại nhìn tôi, nửa trông chừng, nửa vỗ về. Nỗi lo lắng thấp thoáng trong mắt anh. Tôi yếu ớt kéo miệng thành một nụ cười trấn an anh. Nhưng nắng làm tôi choáng váng. Trước mắt tôi, mọi thứ đều nhạt nhòa. Môi tôi khô rang. Mồ hôi rỉ ra rin rít khắp thân người. Khó chịu quá! Mệt quá! Tôi sắp ngất. Làm ơn hãy trả lại cho tôi cái râm mát dễ chịu của mùa đông. Làm ơn…
Tôi gục đầu xuống, tay xoãi dài ra mặt bàn. Dễ chịu hơn đôi chút! Hồn tôi đang chao đảo đâu đó trong không khí thì có người vực tôi dậy. Là Francis. Anh hớt hải đặt tôi ngồi dựa vào người mình. Anh ôm nhẹ lấy đầu tôi, dịu dàng đưa cái kem sữa lên ngang miệng cho tôi hớp nhẹ từng miếng. Cơn dễ chịu tăng thêm mấy phần. Nhưng vẫn mệt quá!
Dresden, đầu tháng 11, 1988.
Đêm. Tôi dựa vào chiếc gối bông to ụ, nửa nằm nửa ngồi trên giường. Căn phòng được thắp sáng leo lét bởi ngọn đèn đường. Cửa sổ khép hờ. Thi thoảng gió thổi qua khe hở làm tấm rèm trắng cứ phất phơ như ma trơi. Nhưng tôi chẳng sợ. Con ma trong lòng tôi còn đáng sợ hơn bất cứ thứ ma quỉ nào trên đời.
Có tiếng lục cục dưới bếp. Chắc Francis đang chuẩn bị bữa ăn khuya cho mình. Đã nhiều tuần rồi, đêm nào anh cũng dỗ cho tôi ngủ rồi mới đụng đến những công việc riêng. Tôi đưa mắt nhìn sang chiếc bàn cạnh giường ngủ. Một đống lọ thuốc. Tôi quờ tay hất chúng xuống đất và rên lên một tiếng lớn. Chưa đầy hai giây sau, anh hấp tấp đẩy cửa chạy vào.
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.