Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mẹ đã từng yêu

2013-02-13 14:00

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Dresden (*), giữa tháng 3, 1988.

Tôi ngồi trên bậc thềm trước tòa nhà chính của trường đại học, hai tay ôm vòng lấy thân mình. Trời đã vào xuân mà vẫn quá lạnh! Lạnh khiến tôi run lẩy bẩy dù thân đã nhét trong hai lớp áo bông. Lạnh làm chân tóc tôi co rúm. Lạnh làm tôi tái nhợt xanh xao, hệt một kẻ đang ấp trong người khối trọng bệnh. Nhưng chỉ chút nữa thôi, khi Francis hết giờ học và đến bên tôi, cơn hồng hào sẽ trở lại. Kia rồi! Mái tóc vàng óng xoăn xoăn của anh thấp thoáng trên hành lang tòa nhà đối diện. Hừm… Có chuyện gì đây? Sao mặt anh căng thẳng thế kia?

Tác giả : Sưu tầm - Người đọc : Nắng , Thảo Kòi  - Kỹ Thuật : Thảo Kòi

Ảnh minh họa

Dresden, cuối tháng 5, 1988.

Mùa hè thổi phù phù cái nóng hầm đặc trưng khắp Dresden. Tôi lững thững rời phòng học, lê bước trên con đường đá qua khuôn viên xanh um của trường. Cách tôi hơn trăm mét, trên băng ghế gỗ, Francis đang chờ tôi. Trán anh nhúm lại bởi những suy nghĩ. Anh có chuyện muốn nói với tôi. Tôi thở dài, cố níu bước chân mình chậm thêm. Tôi cũng có chuyện muốn cho anh biết, nhưng lòng vẫn phân vân…

Tôi dừng lại quan sát anh. Bàn tay lớn ấm áp là “máy sưởi” cho bàn tay tôi bé nhỏ trong hai mùa đông qua. Bờ vai rộng là cái gối êm ái của tôi. Mái tóc vàng bồng bềnh lãng tử. Đôi mắt xanh thăm thẳm. Mùa đông đầu tiên bên nhau, vào một buổi sáng trời xám xịt và ẩm ướt, khi nhìn vào đôi mắt hun hút ấy, một cảm giác dịu êm đã mân mê khắp thân người tôi. Một niềm vui vẻ, hạnh phúc lạ thường. Đắm sâu trong mắt anh, tôi như đã chạm đến thiên đường. Bầu trời vẫn ảm đạm, nhưng vạn vật quanh tôi lung linh sắc màu. Trong giây phút ấy, tôi biết rằng bằng mọi giá sẽ phải chiếm hữu đôi mắt quyền năng ấy cho riêng mình. Mãi mãi.

Tôi bước đến bên anh. Anh ngước lên nhìn tôi. Ngay thời khắc ánh mắt bối rối của anh chạm vào mắt tôi, tôi ngã xuống.


Ảnh minh họa

Dresden, đầu tháng 7, 1988.

Tôi ngồi trong quán cà phê nhìn nắng nhảy lon ton trên những viên gạch lát phố. Bên kia đường, trong hàng người xếp hàng trước xe kem, Francis cứ chốc chốc quay lại nhìn tôi, nửa trông chừng, nửa vỗ về. Nỗi lo lắng thấp thoáng trong mắt anh. Tôi yếu ớt kéo miệng thành một nụ cười trấn an anh. Nhưng nắng làm tôi choáng váng. Trước mắt tôi, mọi thứ đều nhạt nhòa. Môi tôi khô rang. Mồ hôi rỉ ra rin rít khắp thân người. Khó chịu quá! Mệt quá! Tôi sắp ngất. Làm ơn hãy trả lại cho tôi cái râm mát dễ chịu của mùa đông. Làm ơn…

Tôi gục đầu xuống, tay xoãi dài ra mặt bàn. Dễ chịu hơn đôi chút! Hồn tôi đang chao đảo đâu đó trong không khí thì có người vực tôi dậy. Là Francis. Anh hớt hải đặt tôi ngồi dựa vào người mình. Anh ôm nhẹ lấy đầu tôi, dịu dàng đưa cái kem sữa lên ngang miệng cho tôi hớp nhẹ từng miếng. Cơn dễ chịu tăng thêm mấy phần. Nhưng vẫn mệt quá!

Dresden, đầu tháng 11, 1988.

Đêm. Tôi dựa vào chiếc gối bông to ụ, nửa nằm nửa ngồi trên giường. Căn phòng được thắp sáng leo lét bởi ngọn đèn đường. Cửa sổ khép hờ. Thi thoảng gió thổi qua khe hở làm tấm rèm trắng cứ phất phơ như ma trơi. Nhưng tôi chẳng sợ. Con ma trong lòng tôi còn đáng sợ hơn bất cứ thứ ma quỉ nào trên đời.

Có tiếng lục cục dưới bếp. Chắc Francis đang chuẩn bị bữa ăn khuya cho mình. Đã nhiều tuần rồi, đêm nào anh cũng dỗ cho tôi ngủ rồi mới đụng đến những công việc riêng. Tôi đưa mắt nhìn sang chiếc bàn cạnh giường ngủ. Một đống lọ thuốc. Tôi quờ tay hất chúng xuống đất và rên lên một tiếng lớn. Chưa đầy hai giây sau, anh hấp tấp đẩy cửa chạy vào.

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)

Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương

Người cũ từng thương

Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)

Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ

Sao phải buồn vì những điều đã cũ

Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)

Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ

Tình đầu là tình bỏ lỡ

Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)

Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, Châu nhắn cho mẹ một tin “Mẹ chuẩn bị đi nhé, con về đưa mẹ đi khắp thế gian”.

Hạnh phúc đáng giá bao nhiêu

Hạnh phúc đáng giá bao nhiêu

Xin cho tôi về lại thủa hoang sơ, lúc mà tâm hồn vẫn còn đang lớn, khi mà bản thân còn chưa gai góc, nhuốm màu cuộc sống. Xin hãy cho tôi trở lại những ngày hồn nhiên, trong trẻo, được sống với ước mơ thủa nhỏ, sống với con đường mà mình chọn lựa.

Blog Radio 802: Nỗi ám ảnh mang tên ‘người cũ’

Blog Radio 802: Nỗi ám ảnh mang tên ‘người cũ’

Cô chợt nhớ đến đã đọc ở đâu đó một dòng như thế này: “Người cũ vừa khóc, người hiện tại liền thua”. Người cũ của anh khóc rồi.

Trên tình bạn dưới tình yêu

Trên tình bạn dưới tình yêu

Trăng dưới nước là trăng trên trời, cậu trước mắt là người trong tim. Tưởng chừng như ánh diệu kỳ ấy với tay là có thể ôm trọn trong lòng, nhưng cuối cùng lại đem bản thân ngã nhào vào ao sâu lạnh lẽo từng tấc. Chuyện tình của cậu cũng không mấy vui, tôi đoán thế, chuyện tình của tôi chỉ cần thích cậu là đủ rồi.

back to top