Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ký ức của tôi

2017-01-05 01:05

Tác giả:


blogradio.vn - Thư qua lại, lâu dần cũng thưa đi. Tôi thì chạy đua với các kỳ thi, bạn chắc cũng đã quen những người bạn mới. Mỗi đứa đều phải tiếp tục con đường của riêng mình.

***

Gió rét lạnh thổi qua những ô cửa sổ sau một cơn mưa chiều Sài Gòn. Tôi nằm trên chiếc giường ấm, tắt đèn và nhìn ra cửa sổ. Bầu trời không trăng không sao, nhưng chẳng hề gì bởi ánh sáng của những ngọn đèn neon khắp các cửa hàng luôn nhấp nháy thâu đêm.

Bất chợt, một chiếc máy bay bay ngang qua tầm mắt. Máy bay, 15 năm rồi còn gì. Vậy mà tôi vẫn nhớ cái cảm giác ngày ấy, chắc vì đến tận bây giờ không một ai lấp được khoảng trống của bạn trong tôi.

Đó là V.A, một người bạn thân của tôi ngày đó. Một người bạn mà đối với tôi đặc biệt hơn rất nhiều những người bạn khác. Đó là người bạn mà tôi có thể tin tưởng mà tâm sự về những điều tôi không muốn hoặc không biết nên chia sẻ với người khác như thế nào.

Bạn cũng vậy, bạn đặt niềm tin tuyệt đối vào tôi trong mọi chuyện liên quan đến tuổi học trò ngày ấy. Đến ngày hai đứa xa nhau, tôi vẫn không hề hối tiếc vì mình đã đặt lòng tin nơi bạn.

Còn một điều nữa khiến bạn luôn tuyệt vời trong mắt tôi - đó là cách bạn thể hiện sự quan tâm.

Tôi khao khát tìm lại cái ấm áp, dịu dàng và ngây thơ thời ấy. Cái thời mà hai đứa líu ríu, lén lút ăn vụng trong giờ học, cái thời im phăng phắc khi thầy cô gọi trả bài, cái thở phào nhẹ nhõm vì sự lựa chọn không phải mình, rồi cúi mặt nhìn nhau cười tinh ranh.

Gió lại rít qua khe cửa, tưởng chừng như ký ức đang theo làn gió ùa vào bao trùm lấy cơ thể tôi. Sao nó nhẹ nhàng và lắng đọng đến thế.

Rồi một ngày nọ, bạn nói với tôi gia đình bạn sẽ qua Mỹ định cư. Một chút hụt hẫng len vào tâm hồn của đứa học sinh cấp ba ngày ấy.

“Khi nào mày đi?”

“Chắc khoảng cuối năm, thủ tục cũng xong rồi.”

“Sao trước giờ không thấy mày nói?"

Ký ức của tôi

“Tại thủ tục cũng phức tạp, tao cũng chẳng biết có đi được không nên không nói cho mày biết”

“Ừ”

Tiếng “ừ” là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra trong đầu lúc đó. Chẳng thể làm gì được. Bạn phải đi cùng gia đình, chắc rồi.

Tối hôm đó, học bài xong, tôi không xem tivi như mọi ngày mà ra sân ngồi, thơ thẩn nhìn lên trời. Bầu trời cũng không trăng không sao như đêm nay, gió cũng thổi lạnh từng cơn nhưng không có nhiều ánh đèn nhấp nháy như bây giờ.

Hai ngày sau, tôi mới nhận ra được điều tôi mong muốn - lưu trữ thật nhiều ký ức tốt đẹp về nhau, vì tôi biết rồi không gian, thời gian sẽ khiến chúng tôi trong lòng nhau chỉ còn là những ký ức. Do vậy, dù chỉ là khoảnh khắc tôi vẫn muốn lưu giữ thật nhiều.

Không biết bạn có đọc được suy nghĩ đó trong tôi không, mà giờ ra chơi bạn hẹn :

“Cuối tuần đi chơi nha, đi hết mọi nơi muốn tới luôn."

“Được, 8 giờ tao qua mày rồi cùng đi."

Hai đứa lại như hồi sinh sau mấy ngày ủ rủ.

Cuối tuần, đúng hẹn, hai đứa chở nhau trên chiếc xe đạp và nơi đến đầu tiên là điểm chơi Bowling. Rồi kéo nhau ra quán nước dưới chung cư gần trường, đó gần như là nơi tụ tập ăn vặt của học sinh các trường xung quanh. Hai đứa con gái mà ăn từ quán này, nhảy sang quán bên cạnh.

Đi hết buổi sáng thì phải về nhà vì mẹ cho đi tới giờ đó thôi. Ngắn ngủi vậy nhưng trong lòng đã bớt buồn nhiều, thay vào đó là chấp nhận thực tế, như việc hai đứa rồi sẽ lớn, sẽ già vậy.

Thời đó, công nghệ chưa phát triển như bây giờ, đã vậy còn rất đắt, đến điện thoại bàn còn chưa được sử dụng rộng rãi chứ đừng nói chi đến điện thoại di động, đến chụp hình sticker Hàn Quốc, máy ảnh kỹ thuật số hay mạng xã hội như Facebook, Zalo. Tất cả những gì chúng tôi có thời đó là những trang lưu bút ghi lại kỷ niệm tuổi học trò, là những mảnh giấy thay cho lời nói chuyện trong lớp (vì sợ giáo viên la), là một vài tấm hình chụp vào những dịp đặc biệt. Bởi vậy, đi chơi nhưng chẳng có chụp tấm hình nào hết.

Rồi ngày bạn đi, chuyến bay khởi hành buổi sáng trùng vào giờ học nên không đi tiễn bạn được. Đêm trước đó, hai đứa nói chuyện điện thoại khá lâu, tào lao đủ thứ chuyện không sao, mới nhắc đến chuyện ngày mai xa nhau là đứa nào cũng nghẹn ngào.

Ký ức của tôi

Khi ta ở đất chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn

Mình là người ở lại mà còn xao lòng thế này, huống hồ gì người ra đi. Dặn dò nhau ráng giữ liên lạc, có gì vui phải báo nhau biết. Câu cuối trước khi cúp máy chỉ biết “Chúc mày và gia đình thượng lộ bình an, sớm ổn định cuộc sống mới". Đêm ấy, tôi đã khóc.

Một tuần sau bạn viết thư về, kể rất nhiều chuyện về trường học bên đó, đọc thấy giọng viết của bạn khá vui. Tôi cũng mừng vì bạn đã bắt nhịp được cuộc sống phương Tây!

Tôi cũng viết thư trả lời kể cho bạn nghe những chuyện ở trường, ở lớp có gì thay đổi, có đứa nào mới cặp bồ với đứa nào, chỗ bạn ngồi ngày trước vẫn còn trống nên bàn chỉ có ba người, ngồi rộng rinh.

Thư qua lại, lâu dần cũng thưa đi. Tôi thì chạy đua với các kỳ thi, bạn chắc cũng đã quen những người bạn mới. Mỗi đứa đều phải tiếp tục con đường của riêng mình.

Sau này khi rời giảng đường đại học, bước vào cuộc mưu sinh trong đời, tôi càng trân trọng hơn tình bạn hai đứa tôi ngày trước. Vì xung quanh giờ đây, sự hời hợt, lợi dụng, cạnh tranh lan tỏa nhiều hơn là sự chân thành. Đã đi nhiều, đã quen biết nhiều nhưng vẫn chưa tìm được người thứ hai như bạn.

Chiếc máy bay đã bay xa lắm rồi nhưng tôi vẫn dõi theo dù chỉ còn là một chấm nhỏ. Gió vẫn thổi từng cơn lạnh giá, đèn vẫn nhấp nháy thâu đêm và tôi vẫn nhớ về bạn - ký ức của tôi.

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top