Ký ức của tôi
2017-01-05 01:05
Tác giả:
Gió rét lạnh thổi qua những ô cửa sổ sau một cơn mưa chiều Sài Gòn. Tôi nằm trên chiếc giường ấm, tắt đèn và nhìn ra cửa sổ. Bầu trời không trăng không sao, nhưng chẳng hề gì bởi ánh sáng của những ngọn đèn neon khắp các cửa hàng luôn nhấp nháy thâu đêm.
Bất chợt, một chiếc máy bay bay ngang qua tầm mắt. Máy bay, 15 năm rồi còn gì. Vậy mà tôi vẫn nhớ cái cảm giác ngày ấy, chắc vì đến tận bây giờ không một ai lấp được khoảng trống của bạn trong tôi.
Đó là V.A, một người bạn thân của tôi ngày đó. Một người bạn mà đối với tôi đặc biệt hơn rất nhiều những người bạn khác. Đó là người bạn mà tôi có thể tin tưởng mà tâm sự về những điều tôi không muốn hoặc không biết nên chia sẻ với người khác như thế nào.
Bạn cũng vậy, bạn đặt niềm tin tuyệt đối vào tôi trong mọi chuyện liên quan đến tuổi học trò ngày ấy. Đến ngày hai đứa xa nhau, tôi vẫn không hề hối tiếc vì mình đã đặt lòng tin nơi bạn.
Còn một điều nữa khiến bạn luôn tuyệt vời trong mắt tôi - đó là cách bạn thể hiện sự quan tâm.
Tôi khao khát tìm lại cái ấm áp, dịu dàng và ngây thơ thời ấy. Cái thời mà hai đứa líu ríu, lén lút ăn vụng trong giờ học, cái thời im phăng phắc khi thầy cô gọi trả bài, cái thở phào nhẹ nhõm vì sự lựa chọn không phải mình, rồi cúi mặt nhìn nhau cười tinh ranh.
Gió lại rít qua khe cửa, tưởng chừng như ký ức đang theo làn gió ùa vào bao trùm lấy cơ thể tôi. Sao nó nhẹ nhàng và lắng đọng đến thế.
Rồi một ngày nọ, bạn nói với tôi gia đình bạn sẽ qua Mỹ định cư. Một chút hụt hẫng len vào tâm hồn của đứa học sinh cấp ba ngày ấy.
“Khi nào mày đi?”
“Chắc khoảng cuối năm, thủ tục cũng xong rồi.”
“Sao trước giờ không thấy mày nói?"
“Tại thủ tục cũng phức tạp, tao cũng chẳng biết có đi được không nên không nói cho mày biết”
“Ừ”
Tiếng “ừ” là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra trong đầu lúc đó. Chẳng thể làm gì được. Bạn phải đi cùng gia đình, chắc rồi.
Tối hôm đó, học bài xong, tôi không xem tivi như mọi ngày mà ra sân ngồi, thơ thẩn nhìn lên trời. Bầu trời cũng không trăng không sao như đêm nay, gió cũng thổi lạnh từng cơn nhưng không có nhiều ánh đèn nhấp nháy như bây giờ.
Hai ngày sau, tôi mới nhận ra được điều tôi mong muốn - lưu trữ thật nhiều ký ức tốt đẹp về nhau, vì tôi biết rồi không gian, thời gian sẽ khiến chúng tôi trong lòng nhau chỉ còn là những ký ức. Do vậy, dù chỉ là khoảnh khắc tôi vẫn muốn lưu giữ thật nhiều.
Không biết bạn có đọc được suy nghĩ đó trong tôi không, mà giờ ra chơi bạn hẹn :
“Cuối tuần đi chơi nha, đi hết mọi nơi muốn tới luôn."
“Được, 8 giờ tao qua mày rồi cùng đi."
Hai đứa lại như hồi sinh sau mấy ngày ủ rủ.
Cuối tuần, đúng hẹn, hai đứa chở nhau trên chiếc xe đạp và nơi đến đầu tiên là điểm chơi Bowling. Rồi kéo nhau ra quán nước dưới chung cư gần trường, đó gần như là nơi tụ tập ăn vặt của học sinh các trường xung quanh. Hai đứa con gái mà ăn từ quán này, nhảy sang quán bên cạnh.
Đi hết buổi sáng thì phải về nhà vì mẹ cho đi tới giờ đó thôi. Ngắn ngủi vậy nhưng trong lòng đã bớt buồn nhiều, thay vào đó là chấp nhận thực tế, như việc hai đứa rồi sẽ lớn, sẽ già vậy.
Thời đó, công nghệ chưa phát triển như bây giờ, đã vậy còn rất đắt, đến điện thoại bàn còn chưa được sử dụng rộng rãi chứ đừng nói chi đến điện thoại di động, đến chụp hình sticker Hàn Quốc, máy ảnh kỹ thuật số hay mạng xã hội như Facebook, Zalo. Tất cả những gì chúng tôi có thời đó là những trang lưu bút ghi lại kỷ niệm tuổi học trò, là những mảnh giấy thay cho lời nói chuyện trong lớp (vì sợ giáo viên la), là một vài tấm hình chụp vào những dịp đặc biệt. Bởi vậy, đi chơi nhưng chẳng có chụp tấm hình nào hết.
Rồi ngày bạn đi, chuyến bay khởi hành buổi sáng trùng vào giờ học nên không đi tiễn bạn được. Đêm trước đó, hai đứa nói chuyện điện thoại khá lâu, tào lao đủ thứ chuyện không sao, mới nhắc đến chuyện ngày mai xa nhau là đứa nào cũng nghẹn ngào.
Khi ta ở đất chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn
Mình là người ở lại mà còn xao lòng thế này, huống hồ gì người ra đi. Dặn dò nhau ráng giữ liên lạc, có gì vui phải báo nhau biết. Câu cuối trước khi cúp máy chỉ biết “Chúc mày và gia đình thượng lộ bình an, sớm ổn định cuộc sống mới". Đêm ấy, tôi đã khóc.
Một tuần sau bạn viết thư về, kể rất nhiều chuyện về trường học bên đó, đọc thấy giọng viết của bạn khá vui. Tôi cũng mừng vì bạn đã bắt nhịp được cuộc sống phương Tây!
Tôi cũng viết thư trả lời kể cho bạn nghe những chuyện ở trường, ở lớp có gì thay đổi, có đứa nào mới cặp bồ với đứa nào, chỗ bạn ngồi ngày trước vẫn còn trống nên bàn chỉ có ba người, ngồi rộng rinh.
Thư qua lại, lâu dần cũng thưa đi. Tôi thì chạy đua với các kỳ thi, bạn chắc cũng đã quen những người bạn mới. Mỗi đứa đều phải tiếp tục con đường của riêng mình.
Sau này khi rời giảng đường đại học, bước vào cuộc mưu sinh trong đời, tôi càng trân trọng hơn tình bạn hai đứa tôi ngày trước. Vì xung quanh giờ đây, sự hời hợt, lợi dụng, cạnh tranh lan tỏa nhiều hơn là sự chân thành. Đã đi nhiều, đã quen biết nhiều nhưng vẫn chưa tìm được người thứ hai như bạn.
Chiếc máy bay đã bay xa lắm rồi nhưng tôi vẫn dõi theo dù chỉ còn là một chấm nhỏ. Gió vẫn thổi từng cơn lạnh giá, đèn vẫn nhấp nháy thâu đêm và tôi vẫn nhớ về bạn - ký ức của tôi.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu