Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khi anh lãng mạn gặp em sỏi đá (Thì thầm 451)

2015-10-01 11:18

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh

blogradio.vn - Cuộc sống hôn nhân phía trước còn dài lắm anh à. Anh cứ giữ lại sự lãng mạn của mình và cứ chê cười sự khô cứng của em đi. Chỉ cần anh biết dù em có nói gì về mấy màn sến súa của anh và luôn trêu chọc anh tức đến đỏ cả mặt thì khi quay lưng đi em vẫn nở nụ cười ngọt ngào. Vì trên đời này chỉ có mình anh, mình anh thôi dù biết tâm hồn em vô cùng “thô ráp” và “sỏi đá” nhưng vẫn luôn để giành những điều lãng mạn nhất cho em. 

***

Gửi tặng chồng yêu nhân sinh nhật 03.10

Anh bảo lãng mạn đi với em thành ám ảnh. Em là đứa luôn phá vỡ những giây phút lãng mạn và làm anh đỏ mặt tía tai hoặc phụt cười. Anh tưởng em ghét những lời ngọt ngào vì em luôn bảo nó sến súa. Anh luôn phải nuốt mấy lời tán tỉnh vào trong bụng vì sợ em chê cười, nhưng không nói ra thì lại bị em bảo là khô khan. Bao nhiêu năm bên nhau là bấy nhiêu năm yêu nhau, anh vẫn biết em không lãng mạn nhưng hình như chưa hiểu được vì sao em lại không lãng mạn thì phải. Cùng lật mở lại từng thời điểm lãng mạn của anh để em giải thích lý do cho tâm hồn “thô ráp” và “sỏi đá” của em anh nhé?

Quen nhau một tháng thì anh lợi dụng cơ hội để cầm tay em. Em dùng hai ngón tay “gắp” cổ tay anh kéo lên ngang mặt, phán một câu xanh rờn:

- Em mới chia tay người yêu, cảm xúc còn chưa ổn định, đề nghị anh để ý cái tay của mình!

Mãi về sau anh mới bảo: em chả quan tâm đến cảm xúc của anh. Anh lấy hết can đảm mới dám nắm tay em, thế mà em nói một câu như quẳng anh vào vùng Bắc Cực, lạnh tê người. 
Ừ thì em không nói dối nhưng đúng là nói thẳng quá thì phải. Có điều khi đó cảm xúc của em còn chưa ổn định nên em không muốn gieo hy vọng cho người khác, và quan trọng là khi đó: Anh đã là gì của em mà em cần quan tâm đến cảm xúc của anh?

lãng mạn
Nhớ nụ hôn đầu không anh? Lúc đó em cười nhạo anh hai mươi tư tuổi còn chưa có nụ hôn đầu, nên bị anh... đè ra thử nghiệm. Anh bảo: Chẳng ai có ấn tượng về nụ hôn đầu khủng khiếp như anh. Nhưng anh thử ra đường tóm đại một đứa thanh niên nào đó rồi hỏi hai mươi tư tuổi còn chưa được hôn hay chưa hôn được ai xem nó có cười hô hố như em không nhé? Rồi có đứa con gái nào bất ngờ bị đè ra hôn mà không thẳng tay… tát như em?

Lần đầu tiên được anh tặng hoa, khi nhận hoa, em không muốn khen anh vì mẹ em bảo đàn ông khen nhiều thì sẽ tự kiêu. Mà nếu em tỏ ra thẹn thùng, bối rối khi nhận hoa của anh, biết thừa là được tặng hoa mà còn bày ra cái vẻ mặt ấy, quá là đóng kịch rồi. Còn một điều mà anh chưa biết, bạn trai đầu tiên của em toàn tặng em hoa hồng vàng, và rồi tụi em chia tay, em ghét luôn hoa hồng vàng từ đó. Màu hoa hồng vàng khiến em gai mắt vì em nghĩ nếu anh cũng cứ tặng hoa hồng vàng, phải chăng rồi mình cũng chia tay? Nhưng như thế không có nghĩa là vì em không thích anh tặng hoa và không cảm động đâu nhé. Nếu mà không thích tại làm sao sau đó em cho anh nắm tay mà không giật ra như mọi khi?

Anh bảo: xem trên mạng có con đường Hàn Quốc dành cho những đôi yêu nhau, tụi mình tới đó ngắm cảnh đi. Em chề môi ra: anh bị nhiễm phim Hàn nhiều quá đấy. Đề nghị thôi mơ mộng bay bổng, xuống đất đi cho em nhờ. Anh lại một lần nữa nhìn em theo kiểu: sao có người “sỏi đá” như em? 

Tặng hoa em lần thứ hai, em hỏi giá tiền rồi mắng um lên.

- Đắt vậy mà dám mua, không tiếc tiền à?

Anh nhăn mặt khi nghe em mắng. Anh mới mất việc, lại đang học văn bằng hai, mỗi tháng phải đi dạy thêm để lấy tiền sinh hoạt phí. Bó hoa này bằng nửa tháng dạy thêm của anh, anh bảo em có nên nổi giận không? Em cũng thích được tặng hoa lắm, nhưng ngày đó chỉ cần trên đường đi dạy thêm về, khi qua khu Thanh Trì, đưa mười nghìn cho người làm vườn hoa để hái cho em một bó thạch thảo tím ngắt, vậy là em vui lắm rồi. Chuyện đơn giản thế mà cái đồ ngốc nhà anh không hiểu là làm sao?

Sinh nhật anh năm anh hai mươi bảy tuổi. Chỉ có em bên cạnh anh. Anh cứ bất an và liên hồi nhìn điện thoại khiến em nghĩ anh đang cắm sừng lên đầu em. Giằng điện thoại của anh kiểm tra nhật kí cuộc gọi cả tuần mà chả thấy ai “khả nghi”. Miệng em méo xệch, chuẩn bị “ăn vạ”. Anh ôm em nhẹ giọng giải thích. Anh kể tuổi thơ cô độc của anh, anh kể vất vả của mẹ để nuôi anh lớn khôn. Và đôi mắt anh đỏ hoe khi anh nói, năm nay mẹ quên sinh nhật anh. Em giật mình hiểu được, thì ra trước nay anh cô đơn đến thế và mẹ có vị trí quan trọng như vậy trong trái tim anh. Nhưng thay vì an ủi em lại dí ngón tay vào trán, mắng anh xa xả, bảo đồ con trai mềm yếu, hai bảy tuổi đầu mà còn buồn vì mẹ quên sinh nhật. Thực ra là vì em giận, em chỉ muốn nói: Anh à, từ bây giờ anh còn có em, anh đâu có cô đơn. Nhưng cái đồ ngốc nhà anh lại không hiểu nữa rồi. 
lãng mạn và sỏi đá

Hai chín Tết anh mới về quê, nhưng mùng ba đã ra Hà Nội, cả đi và về mất xừ hai ngày rồi còn đâu. Anh ra nhanh thế vì anh biết em bị thương ở chân, Tết chẳng đi đâu được, là anh sợ em cô đơn phải không? Vậy mà khi gặp, em lại chưng ra cái mặt hờn dỗi. Em bảo cả năm bị anh quấn lấy, được mỗi cái Tết đi chơi với bạn bè thì anh lại đến. Đau chân có đứa nó đèo em, mắc mớ gì mà nghĩ em sẽ ngồi nhà tự kỉ? Kỳ thực là nhìn mặt anh phờ phạc, quần áo đầy bụi bẩn, em xót chết đi được, làm sao mở miệng khen với cổ vũ hành động “lãng mạn” này của anh được?

Anh chả hiểu thì thôi còn véo má em, nghiến răng nói: xe khách còn chưa chạy, anh phải đi xe máy sáu tiếng liên tục, tim em bằng đá hả? 

Em cúi mặt xoa xoa má vừa bị véo và che giấu đi nụ cười. Đồ ngốc, nếu tim em mà bằng đá ấy thì làm sao nó đập lại nhanh và mạnh như thế này được? 

Anh lãng mạn suốt bao nhiêu năm yêu đương khiến em trông chờ mãi vào một lời cầu hôn ngọt ngào, đầy hoa và ánh nến. Vậy mà hôm ở bệnh viện, lúc chị dâu em sinh em bé, anh lại nhẹ tênh nói với em:

- Anh quen em từ khi anh trai em còn chưa có người yêu, thằng em trai em vẫn qua lại với cái cô mối tình đầu. Bây giờ anh trai em có con rồi, thằng em trai em cũng thay đến n cô người yêu và quyết định chọn một cô để ăn hỏi. Em nói đi, có lấy anh không?

Em cực kì phẫn. Nhà vệ sinh và phòng đẻ của bà chị dâu ngay sát nhau, khung cảnh lúc đó là nhá nhem tối, phòng ốc cũ kĩ, ánh sáng lờ mờ gây cảm giác không sạch sẽ, không khí đầy tiếng trẻ con oe oe khóc, mùi phân, nước tiểu và thuốc sát trùng bệnh viện lượn lờ quanh mũi. Khung cảnh ấy mà anh lại mở miệng cầu hôn em? Hình như anh cho rằng em “thô thiển” và “sỏi đá” quá mức rồi thì phải. Em hứ một tiếng rõ to, quay phắt người đi hùng hục ra cổng viện, lúc ngoảnh đầu lại thấy anh đang lững thững đi theo sau, nhìn em và mỉm cười. Em chẳng giận được nữa, cũng cười theo, chờ anh đi tới gần rồi khoác tay anh. 

Anh bảo: Thế là đồng ý à? 
Em cười nụ: Ừ, anh ba mươi rồi, không lấy thì anh già mất. 
Anh lại bảo: Chứ không phải tại em sợ ế?
Em trợn mắt: Này cho xin tí lãng mạn, anh vừa cầu hôn đó. 
Anh cười phá lên: Ồ, cuối cùng cô ấy cũng yêu cầu lãng mạn kìa…

Vậy đó, lần duy nhất em yêu cầu lãng mạn từ anh thì anh dựa theo tính cách “thô lậu” của em để tự biên tự diễn lời cầu hôn. Có điều thật lòng em không thất vọng, ừ thì khung cảnh lúc đó nghĩ lại cũng rùng mình thật nhưng chắc là nụ cười hạnh phúc của anh trai và chị dâu em lúc bế cu Tít trên tay đã khiến anh “mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ” vì thế không thể kìm lòng được mà hỏi em “có lấy anh không” đúng không? Lời cầu hôn của anh đúng là làm em cười muốn chết mỗi khi nghĩ lại, nhưng dù anh có dùng cách nào để hỏi thì chắc em vẫn đồng ý thôi. Ai bảo em dại trai, yêu anh nhiều đến thế?

Cuộc sống hôn nhân phía trước còn dài lắm anh à. Anh cứ giữ lại sự lãng mạn của mình và cứ chê cười sự khô cứng của em đi. Chỉ cần anh biết dù em có nói gì về mấy màn sến súa của anh và luôn trêu chọc anh tức đến đỏ cả mặt thì khi quay lưng đi em vẫn nở nụ cười ngọt ngào. Vì trên đời này chỉ có mình anh, mình anh thôi dù biết tâm hồn em vô cùng “thô ráp” và “sỏi đá” nhưng vẫn luôn để giành những điều lãng mạn nhất cho em. 
  • Thì thầm bên bàn phím chuyển thể từ lá thư của Ivy_Nguyen

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

back to top