Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hương quê trong tôi là những điều mộc mạc

2021-04-15 01:10

Tác giả: THƯ ĐOÀN


blogradio.vn - Chiều tan ca, cũng như bao người hòa mình vào dòng xe hối hả, tôi vô tình ngửi được một mùi hương làm lòng người xao xuyến, không phải mùi nồng nàn của nước hoa hàng hiệu, hay mùi của những món ăn sang chảnh của những nhà hàng ven đường mà đó là “hương quê”. Hương quê có mùi hương cỏ và lá cây bị đốt cháy trên một mảnh đất trống ven đường, làn khói mờ ảo trong nắng chiều dần mờ nhạt, mọi thứ mộc mạc và thân quen đến nhường nào, làm lòng tôi xao xuyến. Có những điều khi bạn nắm trong tay thì bạn cảm thấy nó quá đỗi bình thường và là lẽ đương nhiên nhưng khi mất đi rồi nó lại trở nên quý giá và thiêng liêng.

***

Bạn là doanh nhân của một công ty đình đám với doanh thu khủng, bạn là một nghệ sĩ nổi tiếng, là một thanh niên trẻ với công việc bấp bênh và đồng lương ít ỏi, là những cô cậu sinh viên vừa rời xa vòng tay ba mẹ khăn gói lên Sài Gòn để tiếp tục chắp cánh cho những ước mơ của mình hay những anh những chị nhân viên văn phòng ngày 8 tiếng với màn hình máy tính và hoa mắt cho những ngày chạy deadline?

Mỗi người, mỗi cuộc sống, mỗi lựa chọn, mỗi hướng đi không ai giống nhau đó là lẽ đương nhiên.Nhưng có một điểm chúng ta đều giống nhau đó là quê hương, là nơi chôn nhau cắt rốn, nơi bình yên chẳng vướng âu lo, nơi duy nhất mà chúng ta có thể tìm về mà không cần nghĩ suy. Dù bạn là ai, giàu sang hay nghèo khó thì bạn cũng từng có một vùng trời bình yên mà vẫn khao khát được quay về.

Con người ta thật lạ, khi bé thì thích được nhanh lớn để bước ra ngoài cuộc sống, đến những vùng đất mới, rồi đến khi trưởng thành họ lại khao khát được về với quê hương, với gia đình. Phải chăng đi loanh quanh thì thế giới ngoài kia quá đỗi bon chen, hối hả và ngột ngạt, nó không hề êm đềm và dễ sống như chính quê hương mình.

cô_gái4

Một cô gái vừa tròn 25 tuổi xuân xanh, cũng đã phần nào đủ trưởng thành để cảm thấy cuộc sống xa nhà, xa mẹ cha quá đỗi khắc nghiệt. Sáu năm trước đây khi tuổi đời còn quá nhỏ, nấp sau lưng cha mẹ mà hé mắt nhìn ra đời, lúc đó thấy thế giới rộng lớn và thú vị vô cùng và ước mình sẽ được tự vẫy vùng trong đó. Lớn lên rồi, đến khi cha mẹ dang tay thả mình vào vòng xoáy ấy, ta cảm thấy chao đảo, xa lạ nhưng rồi vẫn phải mạnh mẽ mà trụ vững. 

Tôi vẫn nhớ có lần mẹ lên Sài Gòn thăm tôi mẹ vui mừng và đỡ lo lắng vì thấy tôi không rụt rè và khờ khạo như khi ở nhà với mẹ. Mọi người có biết vì sao không? Vì vốn dĩ “Ở với cha mẹ bạn sẽ được che chở và bảo vệ, không cần lo bất cứ điều gì nên bạn không cần tỏ ra cứng cỏi và mạnh mẽ, còn ra đời bạn phải tự bảo vệ lấy mình, nếu không bạn sẽ vấp ngã ngay trên chính con đường mình đi”. 

Chẳng có trái tim nào băng giá và lạnh lùng vô cảm cả, cũng chẳng có ai hờ hững, cũng chẳng có công việc nào bận rộn đến mức không có thời gian nhớ về quê hương, về những điều đẹp đẽ của miền ký ức tuổi thơ, chỉ là họ đang cố chối bỏ cảm xúc của mình. Vì sao ư? Vì đó có thể là những điều quá đẹp đễ và cũng quá đau lòng mà có những lúc chính mình cũng không có can đảm để đối diện. Nhưng chỉ cần có chất xúc tác thì tôi dám chắc rằng dù tim bạn đã luyện đến ngưỡng sắc đá cỡ nào thì cũng mềm yếu ra thôi.

quê1

Chiều tan ca, cũng như bao người hòa mình vào dòng xe hối hả, tôi vô tình ngửi được một mùi hương làm lòng người xao xuyến, không phải mùi nồng nàn của nước hoa hàng hiệu, hay mùi của những món ăn sang chảnh của những nhà hàng ven đường mà đó là “hương quê”. Hương quê có mùi hương cỏ và lá cây bị đốt cháy trên một mảnh đất trống ven đường, làn khói mờ ảo trong nắng chiều dần mờ nhạt, mọi thứ mộc mạc và thân quen đến nhường nào, làm lòng tôi xao xuyến. Có những điều khi bạn nắm trong tay thì bạn cảm thấy nó quá đỗi bình thường và là lẽ đương nhiên nhưng khi mất đi rồi nó lại trở nên quý giá và thiêng liêng.

Con người ta vốn dĩ chọn bám víu lại nơi đất khách quê người vì họ có động lực, có đam mê hay đôi khi chỉ vì có một người. Nhưng cũng có những người vì trách nhiệm vì cơm áo gạo tiền, và trong số đó có người mạnh mẽ cô độc sống, làm việc như một thói quen vì về thì tiếc nhưng ở lại thì cô đơn. Suy cho cùng, chúng ta rời xa quê hương vì cơm áo và nhiều mục đích khác nhưng mục đích cuối cùng là vì gia đình, vì những bữa cơm no đủ.

© THƯ ĐOÀN - blogradio.vn

Xem thêm: Bất chợt nỗi nhớ xa quê | Family Radio

THƯ ĐOÀN

Bạn có thể vấp ngã, có thể thất bại, có thể nản lòng nhưng đừng bao giờ bỏ cuộc

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Là vì em yêu anh

Là vì em yêu anh

Em đã từng nghĩ rằng anh chỉ đến với em do cảm xúc nhất thời mà thôi. Chỉ sau vài tháng, anh sẽ nhận ra em không như những gì anh mong đợi thì anh sẽ tự rời xa em nhanh thôi. Vậy mà đã bao năm trôi qua, anh vẫn bên cạnh em như ngày nào.

Chuyện ngày mưa

Chuyện ngày mưa

Sau này lớn hơn chút thì tôi mới biết rằng, ai cũng có cuộc sống của riêng mình và người ta cũng không có quá nhiều thời gian để bận tâm đến bạn đâu; hơn hết bạn phải sống vì bạn chứ đâu thể để ý ánh mắt người ta nhìn mình được.

Đất và nước

Đất và nước

Nhưng nước ở đây, nước ở cái giếng nhà ông lại có thêm điều này nữa, đó là nước còn cho ông còn cho gia đình ông sự quyện chặt của tình thân của tình thương con người với nhau.

Mùa thu vắng em

Mùa thu vắng em

Vắng em rồi khung trời cũ quạnh hiu Anh thẫn thờ nhìn mùa thu vừa tới Nơi em đi là nơi xa vời vợi Nhớ em nhiều anh biết phải làm sao.

Người thầy đầu tiên

Người thầy đầu tiên

Khi nhận ra một đứa trẻ phát triển hành vi bị lệch lạc người ta sẽ tìm thấy nguyên nhân đầu tiên chính là bố mẹ đã không theo dõi, quan tâm sát sao và đúng thời điểm với con cái mình.

Hành trình cô độc của một bộ máy trên sao hỏa

Hành trình cô độc của một bộ máy trên sao hỏa

Chỉ có âm thanh của chính nó – tiếng bánh xe lăn trên cát, tiếng động cơ hoạt động – là những âm thanh duy nhất robot có thể nghe thấy. Trên hành tinh không sự sống này, robot trở thành kẻ độc hành trong vũ trụ rộng lớn.

Anh yêu Đất nước, anh yêu em

Anh yêu Đất nước, anh yêu em

Từ lời nói ngọt, từ nụ cười ánh mắt hay cả những cái nhíu mày khó coi của em đều khiến chàng trai trẻ bồi hồi, xao xuyến. Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, chỉ đứng sau tình yêu anh dành cho tổ quốc.

Tự hào và yêu thương: những suy nghĩ về cộng đồng LGBT+

Tự hào và yêu thương: những suy nghĩ về cộng đồng LGBT+

Tại sao chúng ta không thể mở rộng lòng mình, chấp nhận sự đa dạng và yêu thương mọi người như họ vốn là? Nếu bạn đã từng yêu, bạn sẽ hiểu rằng tình yêu không có giới hạn, không có ranh giới. Vậy tại sao chúng ta lại đặt giới hạn lên tình yêu của người khác?

Đừng xấu hổ vì hoàn cảnh sinh ra ta

Đừng xấu hổ vì hoàn cảnh sinh ra ta

Bà không biết con có nhìn lại rồi dõi theo từng bước chân đi của bà không? Nhưng bà chỉ biết rằng bà vẫn âm thầm dõi nhìn theo con bước vào lớp học cùng với các bạn.

Mẹ còn trong trái tim con

Mẹ còn trong trái tim con

Mẹ còn trong trái tim con Còn trong hơi thở, mỏi mòn tháng năm Còn trong sâu kín nỗi buồn Còn trong vạt nắng chiều buông nhạt nhòa.

back to top