Huế chậm lắm!
2014-12-16 01:00
Tác giả:
Phan Thị Kim Thảo
Tôi trôi nhẹ theo từng vòng xe trên phố, trời Huế hôm nay không nắng cũng không mưa nhưng lại nhuộm một màu buồn vô kể như chính màu tím đặc trưng của xứ sở này vậy. Suốt một đêm dài tôi thao thức không ngủ được, bởi những mớ bòng bong trong lòng, những quyết định không tài nào dứt khoát. Đó là sự lựa chọn giữa đi hay ở? Huế hay một thành phố nào khác?
Huế chậm lắm, buồn lắm nhưng lại rất hợp với tính cách của một cô bé học văn như tôi. Tôi yêu Huế! Phải rất yêu. Chính bởi điều đó mà không tài nào tôi dứt khoát được khi đang chênh vênh trên bước đường sự nghiệp mà chắc hẳn một cô sinh viên đã tốt nghiệp như tôi phải đưa ra quyết định. Tôi không còn thời gian để lưu luyến nữa và thời gian không chờ đợi một kẻ lắm phân vân như tôi. Hôm nay tôi cho mình một ngày để tận hưởng, một ngày để đưa ra đáp án và một ngày để ngắm Huế cho thỏa thê.

Từng vòng xe trên phố, chậm, rất chậm. Chậm như thế mới hợp với cuộc sống của Huế và chỉ chậm như vậy mới có thể vừa ngắm thành phố trong đôi mắt mông lung và vòng xe vô định. Tôi không biết và không quan tâm mình sẽ đi đến đâu, chỉ đơn giản là dạo quanh thành phố để được ôm trọn nó vào trái tim mình.
Dòng sông Hương một màu vàng ngập ngụa, tôi nhớ tối qua trời có mưa nhưng không lớn, có lẽ nước trên thượng nguồn đổ về nên nhuộm dòng Hương một màu vàng như thế. Tôi vòng qua đường Trương Định, những quán cafe cóc ngổn ngang người ngồi, một thú vui của dân Huế, thú vui uống cafe lề đường và ngắm nhìn dòng người qua lại trước khi bắt đầu một ngày mới với công việc chồng chất. Vòng ra đường Lê Lợi, ngắm nhìn cánh cổng trường Quốc Học và Hai Bà Trưng nối liền nhau trong một tông màu đất đỏ. Dù không được học trong hai ngôi trường lớn ấy nhưng tôi vẫn hãnh diện vì nó là của Huế, là niềm tự hào của biết bao thế hệ học sinh khi bước qua khỏi cánh cổng trường ấy đã đỗ đạt thành danh. Nơi đây, ngày nào không xa lắm vị chủ tịch kính yêu của chúng ta từng học. Nơi đây những tà áo dài thướt tha của các nữ sinh Đồng Khánh duyên dáng đến trường. Cảnh xưa như quay chậm lại trước mắt mình, tôi như nhìn thấy mẹ mình bước ra từ cánh cổng ấy, một nụ cười rạng rỡ trên môi làm xao xuyến biết bao chàng trai không nỡ rời bước.
Tiếp tục cuộc hành trình, tôi chọn cho mình con đường hướng đến nhà ga. Ga Huế, hôm nay không đông khách lắm, chỉ một vài người vội vã đi, vài người vội vã trở về. Có chăng, người đi lắm cũng mỏi, chân đi nhiều cũng muốn dừng lại và khi con người có tuổi họ chỉ muốn quay về nơi mình sinh ra. Tôi tự hỏi, nơi đâu là bến đậu của thời gian và nơi đâu là điểm dừng cuối cùng của một con người? Có lẽ nơi đó không gần cũng không xa khi con người biết điểm dừng của trái tim mình.
Thẳng tiến trước mắt tôi, cây cầu Dã Viên hiện ra thật rộng và đẹp biết bao, nhưng sao tôi vẫn yêu cây cầu có tên Bạch Thổ ấy. Cây cầu đã tồn tại rất lâu trong lịch sử và lòng người xứ Huế nay được tu sửa khang trang và mang trên mình một tên mới – Dã Viên. Có lẽ cái gì quá cũ cũng nên đổi mới, quá lâu đời cũng phải đổi thay nhưng quan trọng nhất vẫn là dấu tích của lòng người không phai mờ theo năm tháng, không lạc lối trên mỗi bước chân qua. Đạp hết một đoạn đường dài, rẽ phải, con đường Lê Duẩn hiện ra thật đẹp trước mắt tôi, bởi những tán lá me che rợp một khung trời thơ mộng, bên dòng Hương lững lờ trôi. Nếu nhiều người phân vân không rõ “con đường phượng bay” trong ca khúc “Mưa hồng” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn là đường nào thì tôi lại chắc chắn một điều rằng đường Lê Duẩn của Huế là “con đường có lá me bay”... Nhìn từng chiếc xích lô chở khách ngoại quốc, đôi mắt ngời sáng, nụ cười rạng rỡ trên môi của các bác đạp xe nói cười với khách. Tôi biết rằng, họ yêu cái nghề vất vả ấy cũng như yêu nơi họ được sinh ra. Họ giới thiệu về Huế cho du khách nghe với một niềm say mê và hãnh diện không hề dấu giếm. Tôi thầm nghĩ, nếu cuộc sống không tạo cho họ một công việc nhẹ nhàng thì có lẽ cũng đã cho họ niềm hạnh phúc quý báu trong tâm hồn.
Tôi đạp theo một người phụ nữ trung niên và bắt chuyện, tôi thấy dì chở sau xe cái xoong khá lớn và vài chai nước đã cạn trước giỏ, tôi đoán chắc dì vừa bán hết hàng ăn của buổi sáng. Tôi với dì vui vẻ nói chuyện, dì kể cho tôi nghe chuyện gia đình, công việc. Tiếng dì hòa quyện trong tiếng xe cộ tấp nập, tiếng thở dốc vì mệt nhưng đôi mắt vẫn ngời sáng một niềm tin vào cuộc sống kì lạ. Dì kể về con cái với một niềm tự hào: “Con dì học giỏi lắm, năm mô cũng có phần thưởng nên dì chẳng tốn một đồng để mua vở hết”, “Con biết không, bé thứ hai của dì nói lớn lên muốn làm giáo viên”, “Còn bé út thì thích được làm bác sĩ”... Niềm hạnh phúc của người phụ nữ, của người mẹ thật đơn giản và bình dị biết bao. Và tôi nghĩ rằng, những cô bé cậu bé ngoan ngoãn ấy là nguồn động viên tinh thần to lớn cho người phụ nữ ấy đạp xe hơn hai chục cây số mỗi ngày chỉ để bán hết nồi bánh canh trước cổng bệnh viện Kim Long với mong muốn cho con được học đến nơi đến chốn, bằng bạn bằng bè.

Người Huế là vậy đó, là khi ta bắt gặp họ trên đường chỉ cần hỏi một câu họ có thể kể hết chuyện gia đình cho một người xa lạ nghe. Chẳng ai đề phòng, chẳng ai ngại ngùng cả và nếu muốn họ giúp đỡ việc gì thì có lẽ chẳng bao giờ họ quản ngại khó khăn nếu có thể giúp được.
Tôi chọn cái kết của chuyến đi khi đạp xe qua cầu Trường Tiền. Nhìn dòng người tấp nập qua lại giữa bộn bề lo toan của công việc và cuộc sống, chẳng ai ngó nghiêng ngắm nhìn đôi cầu sáu vại, mười hai nhịp này cả. Nhưng tôi tin chắc rằng, khi thời gian đời người trở nên khắc nghiệt đến hữu hạn thì những điều khiến họ lưu luyến và tiếc nuối nhất là những nơi họ đã đặt chân lên và bước qua vội vã mà chưa một lần nhìn lại. Họ sẽ yêu và tha thiết nó biết bao, bởi bao đời cầu Trường Tiền vẫn là vẻ đẹp riêng biệt của thành phố màu tím lắm mộng mơ này.
Huế chậm lắm, chậm như từng vòng xe của tôi vậy, chậm như dòng Hương giang đang lững lờ trôi dưới chân cầu Trường Tiền và chậm như cuộc đời của người phụ nữ tôi vừa gặp. Một chút vui một chút buồn của Huế khi nhuộm lên mình bụi thời gian của năm tháng, bỗng chốc khiến tôi quyết định chẳng xa rời. Chân đi sao được khi lòng vẫn còn bịn rịn, người bước sao đành khi trong trái tim vẫn mang hoài hình bóng của xứ Huế mộng mơ. Lòng rộn ràng khó tả, tôi trở về với Huế của riêng tôi.
- Phan Thị Kim Thảo
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.












