Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có một Sài Gòn bình yên trong tôi

2015-12-24 01:00

Tác giả: Phan Thị Kim Thảo


blogradio.vn - Sài Gòn vẫn cứ luôn ồn ào, náo nhiệt như thế nhưng ở đâu đó giữa thành phố rộng lớn này tôi vẫn tìm thấy cho mình một vài chốn quen thuộc để dừng chân, để lặng nhìn cuộc sống và mỉm cười chào đón những giờ phút bình yên.

***

Chiều nay, sau giờ tan sở về, tôi hòa theo dòng người tấp nập ngược xuôi như mọi ngày. Đường xá Sài Gòn vẫn đông nghẹt, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người cười nói trong các quán ven đường vang xa, tiếng điện thoại nhà ai cũng hùa theo đổ chuông ring reng cho phải lệ. Và có chăng Sài Gòn được gọi là thành phố năng động một phần cũng nhờ có những thanh âm thường nhật ấy?

Nhịp sống Sài Gòn ồn ào, rộn rã khiến đôi lúc tôi cũng phải học đòi bắt cho đúng nhịp, để vừa đi vừa chạy cho kịp chuyến hành trình. Nhưng cũng có đôi khi tôi lại muốn chùng chân bỏ cuộc. Đó là những lúc ốm đau một mình, những lúc công việc không suôn sẻ và những lúc tôi nhớ về gia đình, bạn bè ở quê.

Tôi sinh ra ở Huế. Nơi đó, mỗi khi nhắc đến người ta hay buột miệng bình luận đôi ba câu "Huế buồn lắm", "Huế chậm lắm", "Huế cổ kín và trầm tư lắm"... Mà thật lạ, bạn bè, những người tôi quen đều nói tôi chỉ hợp sống ở Huế. Có lẽ vì một phần do tính cách của tôi, thích bình lặng mà sống, không thích xô bồ, rộn rã. Ấy vậy mà gần hai năm qua tôi vẫn sống tĩnh lặng giữa một Sài Gòn không yên ắng đó thôi!

Sài Gòn

Có những ngày tôi thui thủi một mình giữa những người qua lại không quen, nắng đã lên cao, mặt đường đã hắt bóng dòng người xuôi ngược chồng chéo lên nhau. Tôi vừa chạy xe vừa nghĩ ngợi đôi điều về cuộc sống. Về Huế nơi tôi sinh ra và về Sài Gòn nơi tôi đang sống. Liệu rằng, rồi đây tôi sẽ thuộc về nơi nào?

Có ai đó nói với tôi về chuyến hành trình của cuộc đời một con người từ khi sinh ra cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, rằng chẳng ai trong mỗi người chúng ta được chọn lựa nơi mình sinh ra cả nhưng chúng ta có quyền lựa chọn cách để sống tốt mỗi ngày. Chính vì thế mà tôi luôn muốn mình sống tốt cho từng ngày, hôm nay phải tốt hơn hôm qua và ngày mai phải tốt hơn những ngày trước đó. Tôi luôn quan niệm cuộc sống của mình là do mình tự tạo lấy dù là vui hay buồn. Vì vậy, tôi luôn muốn mình sống vui vẻ và biết ơn mỗi ngày, mỗi người tôi gặp, những con đường tôi qua và những nơi tôi sống.

Sài Gòn vẫn cứ luôn ồn ào, náo nhiệt như thế nhưng ở đâu đó giữa thành phố rộng lớn này tôi vẫn tìm thấy cho mình một vài chốn quen thuộc để dừng chân, để lặng nhìn cuộc sống và mỉm cười chào đón những giờ phút bình yên. Đó là những sáng cuối tuần thong thả, tôi lang thang một mình quanh nhà thờ Đức Bà, một trong những biểu tượng đặc trưng khi ai đó nhắc đến Sài Gòn. Tôi lắng nghe tiếng Cha nhà thờ đọc kinh, nghe các bạn hát những bài ca về Chúa mặc dù tôi không theo đạo Thiên chúa nhưng với tôi giờ khắc ấy vô cùng thiêng liêng. Rồi tôi chọn cho mình một chỗ ngồi lý tưởng bên công viên của nhà thờ, tôi hay gọi cho mình một ly cafe ít sữa của cô bán quán cóc tại chỗ để nhâm nhi và làm tăng thêm phần thi vị của một buổi sáng đẹp trời. Tôi ngắm nhìn các cặp đôi chụp hình cưới, ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ của cô dâu, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của chú rể mà tự nhiên bao nhiêu ưu phiền đều tan biến. Tôi lắng nghe những bài hát quen thuộc của nhóm bạn sinh viên đang vừa đàn ghi ta vừa ca hát hăng say... Và với tôi Sài Gòn thật đẹp!

Sài Gòn

Có những đêm, tôi trở về nhà hơi muộn sau khi kết thúc cuộc gặp gỡ với bạn bè, đường xá Sài Gòn đã có phần thưa người qua lại, bụng đói cồn cào tôi ghé vào quán hủ tiếu quen thuộc gần bên đường ray xe lửa Nguyễn Kiệm, gọi anh bán hủ tiếu một tô và cứ thế nhai nuốt xì xụp. Có một cảm giác thật thân thuộc ấm cúng, khoan khoái lạ thường trong tôi. Bởi một phần do anh bán hủ tiếu cũng là một người từ miền Trung vào đây lập nghiệp. Đôi khi, tôi đồng cảm với ai đó chỉ đơn giản bởi họ là người xa quê giống như mình.

Sài Gòn dân tứ xứ rất đông, mỗi người từ khắp nơi tụ tập về đây để lựa chọn cho mình một công việc phù hợp, để thử thách với chính bản thân mình. Hoặc đôi khi chỉ là một công việc tạm thời để tự nuôi sống bản thân. Nhưng so với các tỉnh thành khác, nhiều người cho rằng Sài Gòn vẫn rất dễ sống. Có lẽ thế thật, bởi mấy ai vào sống lâu ở Sài Gòn mà lại muốn trở về quê đâu. Hoặc họ có về rồi cũng sẽ ước ao một ngày nào đó được quay trở lại nơi đây. Có lẽ vì họ lỡ yêu lấy thành phố này rồi!

Sài Gòn còn là nơi cho tôi gặp được những người bạn chân thành, dễ mến. Là nơi cho tôi gặp được những người đồng hương chăm chỉ, sống có nghĩa có tình. Là nơi cho tôi gặp được những anh chị đồng nghiệp biết yêu thương, che chở lẫn nhau. Và với tôi Sài Gòn bình yên hơn nhiều so với những gì người ta hay nhắc đến.

© Phan Thị Kim Thảo – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phan Thị Kim Thảo

Lênh đênh lạc bước đường về Hỏi ai xa lắm mộng trần nơi nao? Mơ hồ mới tỏ chiêm bao Mà sao khi tỉnh vẫn còn chênh vênh...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

back to top