Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hãy trở về nhà bằng tình yêu và hạnh phúc

2021-09-20 01:25

Tác giả: Súp Lơ


blogradio.vn - Hãy sống vì đam mê của mình, nhưng các bạn à đừng quên mất nơi và người đã cổ vũ và cho ta cơ hội thực hiện niềm đam mê đó. Bố mẹ chúng ta đang nhìn chúng ta đi bằng những nếp nhăn ngày càng rõ rệt trên khóe mắt, hãy quay lại bằng tình yêu và hạnh phúc để họ có nụ cười trên môi.

***

Con người đôi khi thật khó hiểu, khi con nhỏ cứ ngày ngày mong được lớn lên thật nhanh để ra ngoài xã hội lăn xả, để tự mình làm mọi điều mình thích, đến mọi nơi mình mơ. Thế nhưng khi đã đến cái tuổi phải vươn cánh ra ngoài, không còn được nghe thấy tiếng gọi dậy thất thanh của mẹ từ tầng dưới truyền lên, không còn được ăn những bữa cơm đơn sơ mẹ làm, không được có cái cảm giác bình yên khi cả nhà ngồi xem tivi sau bữa cơm tối rồi rôm rả nói đủ thứ chuyện trong ngày. 

Những cảm giác thân quen ấy, tôi không thể nhét vào vali rồi xách lên phố lớn, để rồi khi đối mặt với xô bồ ngoài kia tôi lại khát khao trở về ngày xưa bé.   

Từ tháng 4 tới giờ, dịch Covid cứ đeo đẳng mãi lấy cuộc sống của bao nhiêu con người, bao trùm lên cả một đất nước, mãi không dứt, điều đó đồng nghĩa với việc tôi cũng đã từ thành phố về quê được hơn 4 tháng như bao bạn trẻ khác. 

Thời gian này, tôi được sống vô lo vô nghĩ, không còn sốt ruột đến hạn nộp tiền nhà, không còn lo lắng xem bữa tối nay sẽ ăn gì cho tiết kiệm, không còn đơn độc trong chính cuộc sống của mình nơi tấp nập.

Sáng sớm, chút nắng nhẹ chiếu vào thông qua cái cửa sổ nhỏ, tiếng chuông gió theo đó cũng leng keng nhè nhẹ, mơ màng nghe thấy tiếng gà gáy đằng xa. Tôi định bụng sẽ quay người ngủ tiếp, nhưng người mẹ ngoài 50 của tôi đã đứng ở dưới chân cầu thang gọi với lên.

“Thu ơi, dậy nhanh ra bà Huệ mua cho mẹ gói xôi nào”.

Nhăn mày một cái, tôi chưa tỉnh hẳn ngay được, có vẻ như không thấy động tĩnh gì, mẹ tôi lại gọi với lên lần hai, lần này, giọng điệu rõ to và sốt ruột hơn.

“Sáng mở mắt ra rồi dậy nhanh lên”.

me_-_59

Tôi vội vùng chăn dậy, vươn lấy điện thoại trên bàn ngủ, mở ra xem thì chỉ đúng 7 giờ. Nhớ hồi xưa, khi còn tuổi đi học, cứ mỗi 6 giờ 30 là mẹ sẽ gọi tôi y như vậy, khi ấy tôi thường rất khó chịu, còn mong mẹ mua cho mình một chiếc điện thoại để tự cài báo thức, như vậy sẽ ăn gian được chút thời gian. Nhưng bố tôi lại bảo.

“Con mà mua điện thoại hay đồng hồ báo thức thì mẹ con lại mất việc à”.

Ngày đó tôi không để ý nhiều lời bố nói, chỉ bực tức vì bố không mua cho mình. Mãi sau này, khi tôi phải tỉnh dậy nhờ tiếng chuông báo thức lạnh lẽo lần thứ 3 liên tiếp vang lên của điện thoại thì tôi mới hiểu hóa ra được người thân gọi dậy và việc dậy bằng thông báo nó khác nhau như thế nào. 

Thì ra, mẹ coi việc gọi tôi dậy là công việc ngày sớm của mẹ. Vậy mới nói, tuy mẹ ở nhà làm nội trợ và chăm việc đồng áng nhưng lúc nào cũng dậy sớm hơn tôi, nhiều lúc tay mẹ vừa đánh trứng vừa với ra gọi tôi, không ngày nào mẹ quên và cũng không ngày nào mẹ lệch giờ, cứ đúng 6 giờ 30 mẹ sẽ gọi, giống như một chiếc đồng hồ được lập trình sẵn, chỉ khác đồng hồ thì được lập trình bằng những con chip, cục pin, còn mẹ tôi, được lập trình bằng tình yêu, tình mẫu tử.

Xuống lầu, hình ảnh đầu tiên tôi thấy là bóng lưng mẹ đang bận rộn làm bữa trưa cho bố mang đi làm, mẹ bảo đồ ăn ngoài vừa không ngon, vừa đắt nên cứ để bố ăn cơm mẹ làm cho khỏe. Thực ra, ngày trước vì bận rộn việc nhà, việc ngoài nên mẹ cũng không có thói quen nấu cơm cho bố mang đi, bố thường tự mua cơm ở nhà ăn công ty ăn cho qua bữa, nhưng có một lần, sau khi ăn xong bố bị đau bụng phải nhập viện, bác sĩ nói bố bị ngộ độc thực phẩm, phải nằm việc 2 ngày. Từ đó trở đi, đã 20 năm rồi mẹ vẫn đều đặn nấu cơm cho bố mang đi làm, bố cũng từng nói không cần vì thấy mẹ phải dậy sớm rồi đi chợ cũng vất vả, tôi cũng đồng tình với bố, nhiều lần nói mẹ yên tâm, cứ để bố ăn ở ngoài, bây giờ đồ ăn cũng vệ sinh hơn ngày trước. Nhưng mẹ tôi nói thế này

“Nhiều thêm một việc nhưng yên tâm, chứ có chuyện gì thì ai giúp mẹ nuôi con”.

me_-_56

Gia đình vốn là vậy, nhớ khuôn mặt hớt hải, trắng bệch của mẹ khi chạy vào viện lần đó, tôi biết, mẹ không muốn có chuyện gì bất trắc với gia đình mình, với mẹ, thà rằng nhiều thêm một việc còn hơn có người thân mình gặp bất trắc.

“Còn đứng ra đấy à, đi mua đi chứ không bà ý dọn hàng thì nhịn”.

Cứ lan man theo dòng suy nghĩ của mình, tôi giật mình vội cười cười với mẹ.

“Mẹ yên tâm, con là khách hàng vip, bà Huệ phải dành phần bán cho nhà mình rồi mới dọn”.

“Thôi đi nhanh hộ mẹ cái đi, cứ lề mề”.

Tôi cười, cầm lấy 20 nghìn trên bàn ăn, xỏ vội đôi tông, đội cái mũ lưỡi trai lên rồi chuẩn bị đi, ngay lúc đó lại thấy bố tôi vừa đi chạy bộ về đến cổng, tay xách theo túi bóng nhỏ, trong túi có 2 hộp xôi trắng.

“Định đi mua gì hả, bố đã mua xôi rồi đấy”.

“Ơ thế con lại mất công dậy sớm rồi”.

Nghe thấy tiếng, mẹ tôi cũng đi ra cửa, tay cầm đũa lại chống nạnh mà nói

“Sao ông biết nay tôi muốn ăn xôi mà mua hay vậy?”.

“Bà thì cái gì tôi chả biết”. - Bố tôi vừa nói vừa đi vào trong bếp.

Trong khu bếp nhỏ, mẹ tôi thì đứng bếp đang nêm nếm nồi canh, bố tôi thì ngồi dọn dẹp lại gốc rau muống thừa mẹ vừa nhặt, hai người cứ to nhỏ chuyện này chuyện kia. Khung cảnh ấy gần gũi với tôi lắm, mà đã 5,6 năm rồi tôi chưa được thấy lại, không phải vì nó không còn diễn ra mà vì tôi không ở đây như bây giờ để nhìn thấy.

me_-_57

Lên Hà Nội học và làm việc đã 6 năm trời, tôi ít dịp về quê thăm bố mẹ, có về thì cũng tranh thủ sáng về rồi tối đi luôn, mỗi lần như vậy tôi đều giống như một người khách, nhanh đến nhanh đi. Nếu không có đợt dịch bị về quê nghỉ dài lần này, chính tôi cũng quên mất cảm giác ấm cúng mỗi sáng ấy đã theo mình lớn lên suốt những năm tháng xưa cũ.

Mặc dù nhớ Hà Nội, nhớ bạn bè trên nhưng bảo tôi muốn xa ngôi nhà này thì thật khó. Tôi bây giờ, giống như một kẻ lang thang trên sa mạc, mãi mới thấy một hồ nước vừa mát lạnh vừa trong lành nên muốn nghỉ chân tại đó mãi. Nhưng nếu không tiếp tục đi thì kẻ lãng du đó sẽ không đến được vạch đích, không đến được nơi mà bản thân đã kiên trì trong suốt quãng đường vừa qua. 

Tôi hiểu, gia đình và sự nghiệp vốn không phải là hai thứ có thể đặt lên cán cân để lựa chọn, nhưng con người vốn là những sinh vật tham lam, vừa muốn được thành công vừa muốn được dụi vào tình yêu của bố mẹ mà không cần lo nghĩ.

Cuộc sống vốn là sự lựa chọn nhưng nếu đã tham lam thì tôi nghĩ tôi có thể chọn cả hai. Tôi không vì được hưởng thụ cuộc sống như bây giờ mà biết ơn dịch bệnh, tôi mong nó mau hết để tôi được trở về nhịp sống thường ngày, nhưng lần này, tôi sẽ không bỏ quên những điều quan trọng như trước kia nữa, cũng không từ bỏ ước mơ của mình. 

Tôi nhận ra, tôi còn trẻ, còn có thể làm bản thân “mệt” hơn, còn có thể cố gắng nhiều hơn nữa. Tôi sẽ làm việc thật hiệu quả, cũng dành thời gian nhiều hơn cho gia đình, sẽ về nhà nhiều hơn, lâu hơn chứ không phải là những chuyến đi vội vã mà lại lưa thưa như ngày trước.

Hãy sống vì đam mê của mình, nhưng các bạn à đừng quên mất nơi và người đã cổ vũ và cho ta cơ hội thực hiện niềm đam mê đó. Bố mẹ chúng ta đang nhìn chúng ta đi bằng những nếp nhăn ngày càng rõ rệt trên khóe mắt, hãy quay lại bằng tình yêu và hạnh phúc để họ có nụ cười trên môi.

© Súp Lơ - blogradio.vn

Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?

Súp Lơ

Mải miết đi tìm trang sách lạ, sao không nhìn lại những dòng nhật ký của em...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thói quen của anh

Thói quen của anh

Có những mảnh ký ức con con lấp đầy một tấm lòng chật hẹp, có một người con gái cả một đời anh mãi không quên.

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.

Ấm áp trà gừng

Ấm áp trà gừng

Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.

Vết sẹo trong tim

Vết sẹo trong tim

Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.

Hương biển

Hương biển

Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.

Những con người trong nắng

Những con người trong nắng

Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.

Giữa những câu chuyện đời

Giữa những câu chuyện đời

Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.

Cái tên

Cái tên

Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.

back to top