Hãy trở về nhà bằng tình yêu và hạnh phúc
2021-09-20 01:25
Tác giả:
Súp Lơ
blogradio.vn - Hãy sống vì đam mê của mình, nhưng các bạn à đừng quên mất nơi và người đã cổ vũ và cho ta cơ hội thực hiện niềm đam mê đó. Bố mẹ chúng ta đang nhìn chúng ta đi bằng những nếp nhăn ngày càng rõ rệt trên khóe mắt, hãy quay lại bằng tình yêu và hạnh phúc để họ có nụ cười trên môi.
***
Con người đôi khi thật khó hiểu, khi con nhỏ cứ ngày ngày mong được lớn lên thật nhanh để ra ngoài xã hội lăn xả, để tự mình làm mọi điều mình thích, đến mọi nơi mình mơ. Thế nhưng khi đã đến cái tuổi phải vươn cánh ra ngoài, không còn được nghe thấy tiếng gọi dậy thất thanh của mẹ từ tầng dưới truyền lên, không còn được ăn những bữa cơm đơn sơ mẹ làm, không được có cái cảm giác bình yên khi cả nhà ngồi xem tivi sau bữa cơm tối rồi rôm rả nói đủ thứ chuyện trong ngày.
Những cảm giác thân quen ấy, tôi không thể nhét vào vali rồi xách lên phố lớn, để rồi khi đối mặt với xô bồ ngoài kia tôi lại khát khao trở về ngày xưa bé.
Từ tháng 4 tới giờ, dịch Covid cứ đeo đẳng mãi lấy cuộc sống của bao nhiêu con người, bao trùm lên cả một đất nước, mãi không dứt, điều đó đồng nghĩa với việc tôi cũng đã từ thành phố về quê được hơn 4 tháng như bao bạn trẻ khác.
Thời gian này, tôi được sống vô lo vô nghĩ, không còn sốt ruột đến hạn nộp tiền nhà, không còn lo lắng xem bữa tối nay sẽ ăn gì cho tiết kiệm, không còn đơn độc trong chính cuộc sống của mình nơi tấp nập.
Sáng sớm, chút nắng nhẹ chiếu vào thông qua cái cửa sổ nhỏ, tiếng chuông gió theo đó cũng leng keng nhè nhẹ, mơ màng nghe thấy tiếng gà gáy đằng xa. Tôi định bụng sẽ quay người ngủ tiếp, nhưng người mẹ ngoài 50 của tôi đã đứng ở dưới chân cầu thang gọi với lên.
“Thu ơi, dậy nhanh ra bà Huệ mua cho mẹ gói xôi nào”.
Nhăn mày một cái, tôi chưa tỉnh hẳn ngay được, có vẻ như không thấy động tĩnh gì, mẹ tôi lại gọi với lên lần hai, lần này, giọng điệu rõ to và sốt ruột hơn.
“Sáng mở mắt ra rồi dậy nhanh lên”.
Tôi vội vùng chăn dậy, vươn lấy điện thoại trên bàn ngủ, mở ra xem thì chỉ đúng 7 giờ. Nhớ hồi xưa, khi còn tuổi đi học, cứ mỗi 6 giờ 30 là mẹ sẽ gọi tôi y như vậy, khi ấy tôi thường rất khó chịu, còn mong mẹ mua cho mình một chiếc điện thoại để tự cài báo thức, như vậy sẽ ăn gian được chút thời gian. Nhưng bố tôi lại bảo.
“Con mà mua điện thoại hay đồng hồ báo thức thì mẹ con lại mất việc à”.
Ngày đó tôi không để ý nhiều lời bố nói, chỉ bực tức vì bố không mua cho mình. Mãi sau này, khi tôi phải tỉnh dậy nhờ tiếng chuông báo thức lạnh lẽo lần thứ 3 liên tiếp vang lên của điện thoại thì tôi mới hiểu hóa ra được người thân gọi dậy và việc dậy bằng thông báo nó khác nhau như thế nào.
Thì ra, mẹ coi việc gọi tôi dậy là công việc ngày sớm của mẹ. Vậy mới nói, tuy mẹ ở nhà làm nội trợ và chăm việc đồng áng nhưng lúc nào cũng dậy sớm hơn tôi, nhiều lúc tay mẹ vừa đánh trứng vừa với ra gọi tôi, không ngày nào mẹ quên và cũng không ngày nào mẹ lệch giờ, cứ đúng 6 giờ 30 mẹ sẽ gọi, giống như một chiếc đồng hồ được lập trình sẵn, chỉ khác đồng hồ thì được lập trình bằng những con chip, cục pin, còn mẹ tôi, được lập trình bằng tình yêu, tình mẫu tử.
Xuống lầu, hình ảnh đầu tiên tôi thấy là bóng lưng mẹ đang bận rộn làm bữa trưa cho bố mang đi làm, mẹ bảo đồ ăn ngoài vừa không ngon, vừa đắt nên cứ để bố ăn cơm mẹ làm cho khỏe. Thực ra, ngày trước vì bận rộn việc nhà, việc ngoài nên mẹ cũng không có thói quen nấu cơm cho bố mang đi, bố thường tự mua cơm ở nhà ăn công ty ăn cho qua bữa, nhưng có một lần, sau khi ăn xong bố bị đau bụng phải nhập viện, bác sĩ nói bố bị ngộ độc thực phẩm, phải nằm việc 2 ngày. Từ đó trở đi, đã 20 năm rồi mẹ vẫn đều đặn nấu cơm cho bố mang đi làm, bố cũng từng nói không cần vì thấy mẹ phải dậy sớm rồi đi chợ cũng vất vả, tôi cũng đồng tình với bố, nhiều lần nói mẹ yên tâm, cứ để bố ăn ở ngoài, bây giờ đồ ăn cũng vệ sinh hơn ngày trước. Nhưng mẹ tôi nói thế này
“Nhiều thêm một việc nhưng yên tâm, chứ có chuyện gì thì ai giúp mẹ nuôi con”.
Gia đình vốn là vậy, nhớ khuôn mặt hớt hải, trắng bệch của mẹ khi chạy vào viện lần đó, tôi biết, mẹ không muốn có chuyện gì bất trắc với gia đình mình, với mẹ, thà rằng nhiều thêm một việc còn hơn có người thân mình gặp bất trắc.
“Còn đứng ra đấy à, đi mua đi chứ không bà ý dọn hàng thì nhịn”.
Cứ lan man theo dòng suy nghĩ của mình, tôi giật mình vội cười cười với mẹ.
“Mẹ yên tâm, con là khách hàng vip, bà Huệ phải dành phần bán cho nhà mình rồi mới dọn”.
“Thôi đi nhanh hộ mẹ cái đi, cứ lề mề”.
Tôi cười, cầm lấy 20 nghìn trên bàn ăn, xỏ vội đôi tông, đội cái mũ lưỡi trai lên rồi chuẩn bị đi, ngay lúc đó lại thấy bố tôi vừa đi chạy bộ về đến cổng, tay xách theo túi bóng nhỏ, trong túi có 2 hộp xôi trắng.
“Định đi mua gì hả, bố đã mua xôi rồi đấy”.
“Ơ thế con lại mất công dậy sớm rồi”.
Nghe thấy tiếng, mẹ tôi cũng đi ra cửa, tay cầm đũa lại chống nạnh mà nói
“Sao ông biết nay tôi muốn ăn xôi mà mua hay vậy?”.
“Bà thì cái gì tôi chả biết”. - Bố tôi vừa nói vừa đi vào trong bếp.
Trong khu bếp nhỏ, mẹ tôi thì đứng bếp đang nêm nếm nồi canh, bố tôi thì ngồi dọn dẹp lại gốc rau muống thừa mẹ vừa nhặt, hai người cứ to nhỏ chuyện này chuyện kia. Khung cảnh ấy gần gũi với tôi lắm, mà đã 5,6 năm rồi tôi chưa được thấy lại, không phải vì nó không còn diễn ra mà vì tôi không ở đây như bây giờ để nhìn thấy.
Lên Hà Nội học và làm việc đã 6 năm trời, tôi ít dịp về quê thăm bố mẹ, có về thì cũng tranh thủ sáng về rồi tối đi luôn, mỗi lần như vậy tôi đều giống như một người khách, nhanh đến nhanh đi. Nếu không có đợt dịch bị về quê nghỉ dài lần này, chính tôi cũng quên mất cảm giác ấm cúng mỗi sáng ấy đã theo mình lớn lên suốt những năm tháng xưa cũ.
Mặc dù nhớ Hà Nội, nhớ bạn bè trên nhưng bảo tôi muốn xa ngôi nhà này thì thật khó. Tôi bây giờ, giống như một kẻ lang thang trên sa mạc, mãi mới thấy một hồ nước vừa mát lạnh vừa trong lành nên muốn nghỉ chân tại đó mãi. Nhưng nếu không tiếp tục đi thì kẻ lãng du đó sẽ không đến được vạch đích, không đến được nơi mà bản thân đã kiên trì trong suốt quãng đường vừa qua.
Tôi hiểu, gia đình và sự nghiệp vốn không phải là hai thứ có thể đặt lên cán cân để lựa chọn, nhưng con người vốn là những sinh vật tham lam, vừa muốn được thành công vừa muốn được dụi vào tình yêu của bố mẹ mà không cần lo nghĩ.
Cuộc sống vốn là sự lựa chọn nhưng nếu đã tham lam thì tôi nghĩ tôi có thể chọn cả hai. Tôi không vì được hưởng thụ cuộc sống như bây giờ mà biết ơn dịch bệnh, tôi mong nó mau hết để tôi được trở về nhịp sống thường ngày, nhưng lần này, tôi sẽ không bỏ quên những điều quan trọng như trước kia nữa, cũng không từ bỏ ước mơ của mình.
Tôi nhận ra, tôi còn trẻ, còn có thể làm bản thân “mệt” hơn, còn có thể cố gắng nhiều hơn nữa. Tôi sẽ làm việc thật hiệu quả, cũng dành thời gian nhiều hơn cho gia đình, sẽ về nhà nhiều hơn, lâu hơn chứ không phải là những chuyến đi vội vã mà lại lưa thưa như ngày trước.
Hãy sống vì đam mê của mình, nhưng các bạn à đừng quên mất nơi và người đã cổ vũ và cho ta cơ hội thực hiện niềm đam mê đó. Bố mẹ chúng ta đang nhìn chúng ta đi bằng những nếp nhăn ngày càng rõ rệt trên khóe mắt, hãy quay lại bằng tình yêu và hạnh phúc để họ có nụ cười trên môi.
© Súp Lơ - blogradio.vn
Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."










