Gửi những năm tháng cấp ba vội vã
2020-06-21 01:25
Tác giả:
honggambee
blogradio.vn- Quãng thanh xuân tươi đẹp năm mười bảy tuổi ấy sẽ chẳng bao giờ quay lại được, cũng giống như bầu trời trong xanh năm ấy, sẽ vĩnh viễn không thể trở lại.
***
Và rồi những ngày cuối cùng của quãng đời học sinh cũng sắp sửa kết thúc. Cuộc chạy marathon ngày nào cũng đang bắt đầu với những bước chạy nước rút để về đích.
Có đi qua những ngày tháng cận kề thế này mới có thể thấu hiểu được cái cảm giác chia ly sắp đến, nó bồi hồi và nghẹn ngào đến nhường nào. Còn nhớ cái ngày mà chúng ta hồi hộp cùng giáo viên chủ nhiệm dắt tay bước những bước chân chập chững vào ngôi trường cấp ba, cùng nhau đọc lên lời tuyên thề của tập thể lớp giữa sân trường trong này khai giảng.Vậy mà giờ đây, chỉ còn vài tháng ngắn ngủi nữa thôi, chúng ta sẽ bước ra khỏi nơi này-nơi đã ghi dấu biết bao nhiêu kỉ niệm cùng với rất nhiều hoài bão mà tập thể lớp chúng ta đã lưu giữ lại.
Vào thời khắc này, nếu có thể ước tôi chỉ xin thời gian có thể trôi chầm chậm để tôi còn cảm nhận được những dư vị cuối cùng của quãng đời học sinh. Dẫu biết rằng những năm tháng trong màu áo đồng phục ấy không thể quay lại, nhưng trong sâu thẳm trái tim tôi chẳng muốn nó trôi qua một chút nào cả.
Cái tuổi mười bảy nghe thì có vẻ sẽ dài lắm đây. Nhưng thoáng một cái chớp mắt, nó đã trôi qua trong sự ngỡ ngàng và đâu đó là một cảm giác đáng sợ. Đáng sợ đến mức không dám đối mặt với nó. Giây phút ấy, bản thân của chúng ta sẽ chợt nhận ra rằng mình đã không còn là những cô cậu học sinh tinh nghịch ngày nào, đã không còn những tháng ngày mộng mơ với những ước mơ và khát khao cho tương lai.
Có trải qua mới có nuối tiếc. Nuối tiếc vì khoảng thời gian đó ta đã không sống hết mình, cháy hết mình cùng tập thể, tiếc vì ta không biết chắt chiu từng giây từng phút bên cạnh nhau để rồi lúc này đây nó chỉ còn lại vỏn vẹn hai chữ kỉ niệm. Buồn là bởi giờ đây, không thể một lần nữa được mặc lại chiếc áo dài trắng, được sống lại những năm tháng thanh xuân vội vã ấy.
gui
Mỗi người trong chúng ta giờ đây đang quay cuồng trong một mớ hỗn độn từ việc chọn ngành, chọn trường, từ áp lực của gia đình, người thân và cơ hội nghề nghiệp sau khi tốt nghiệp Đại học. Sẽ chẳng còn những câu hỏi thân thuộc hằng ngày như “Ăn sáng chưa”, “Học bài chưa” hay là những cái nhìn trộm trong giờ kiểm tra.
Rồi cái ngày cuối cùng trước khi bước vào kì thi THPT Quốc gia cũng sẽ đến. Sẽ không còn những giờ lên lớp ngáp ngắn ngáp dài nghe giảng bài, cũng sẽ chẳng còn những tiết làm bài tập căng thẳng. Và mãi mãi không còn hình ảnh cả lớp nhao nhao khi trống ra chơi vang lên để đua nhau chạy xuống căn tin ăn sáng. Khoảnh khắc cuối cùng chúng ta bên nhau, khoảnh khắc chúng ta cùng nhìn ngắm để khắc ghi sâu trong tim hình ảnh bàn ghế, cái bảng thân quen, những vị trí ngồi thân thuộc, những khuôn mặt đã cùng gắn bó bên nhau suốt ba năm tươi đẹp nhất thanh xuân.
Một giọt nước mắt chực trào ra. Giọt nước mắt của sự chia ly, giọt nước mắt chia tay những năm tháng học sinh đầy lưu luyến, giọt nước mắt để chào đón những chân trời mới mà chúng ta sẽ chinh phục khi bước qua cánh cổng cấp ba này. Chưa bao giờ được chứng kiến khoảnh khắc ba mươi mấy thành viên trong lớp chúng ta ngồi lại bên nhau, cùng nhau chuyện trò về những kỉ niệm khó quên nhất của lớp, cùng nhau cất lên khúc hát chia tay, cùng nhau khóc, cùng nhau cười.
Biết bao giờ tất cả chúng ta mới có thể ngồi lại với nhau như giây phút này. Năm năm, mười năm, hai mươi năm hay là năm mươi năm. Dù là bao nhiêu năm đi chăng nữa thì vẫn hy vọng rằng sẽ chẳng bao giờ quên khoảnh khắc thiêng liêng ấy, khoảnh khắc mà chúng ta cảm nhận được tất cả thành viên hòa chung thành một. Một 12A1 đã cùng nhau đi qua những ngày tháng giông bão của những năm cấp ba, một 12A1 đoàn kết, gắn bó bên nhau cho đến tận những tháng ngày cuối cùng này.
Quãng thanh xuân tươi đẹp năm mười bảy tuổi ấy sẽ chẳng bao giờ quay lại được, cũng giống như bầu trời trong xanh năm ấy sẽ vĩnh viễn không thể trở lại. Mỗi người sẽ có một tương lai riêng, một cuộc sống mới để theo đuổi, mỗi đứa sẽ ở một nơi. Nhưng dù ở bất cứ nơi nào thì xin hãy dành một góc nhỏ nơi trái tim cho cái tập thể mang tên 12A1. Để khi nhắc đến, ta sẽ lại nhớ về khoảng thời gian ba năm cấp ba, 12A1 chúng ta đã nhiệt huyết, bùng cháy và đoàn kết như thế nào. Rồi ta sẽ chợt mỉm cười trong mớ kỉ niệm tươi đẹp ấy với suy nghĩ rằng "À thì ra hồi đó mình cũng từng có những khoảnh khắc năm cấp ba khó quên và đẹp đẽ như thế này".
Dẫu sau này có thế nào đi chăng nữa thì cũng xin cảm ơn. Cảm ơn vì chúng ta đã là 12A1, cảm ơn vì chúng ta đã đồng hành cùng nhau trong suốt quãng đường ba năm chông gai bão tố, cảm ơn vì đã là một phần trong cuộc sống của nhau, cảm ơn vì tất cả. 12A1 vẫn sẽ là một tập thể vững mạnh, đam mê, nhiệt huyết và cháy hết mình với những hoài bão lớn lao.
© Hồng Gấm - blogradio.vn
Xem thêm: Sau này hãy gặp lại nhau vào mùa hoa nở nhé
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Date to marry
Tôi rất thích trải nghiệm, nhưng tình yêu thì không. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình tan vỡ, tôi càng không muốn chơi đùa với trái tim của chính mình.

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường
Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.