Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giữa chênh vênh, tôi yêu anh nhiều hơn những gì có thể

2014-12-24 01:05

Tác giả: Ruby Vân Anh


Yêu 24/7 - Tôi muốn anh ở đó, để tôi thấy anh chênh vênh. Tình yêu đẹp nhất không phải là những khoảnh khắc lãng mạn và dịu ngọt bên nhau. Đối với tôi, đó là khi tôi và anh cùng thấy sự chênh vênh mà vẫn muốn bên nhau để thấy cân bằng trên những chênh vênh ấy. Đó là nơi tôi nhận ra, giữa chênh vênh, tôi đã yêu anh nhiều hơn những gì có thể.

***

Tầng 8…

Đó không phải nơi cao nhất của thành phố này. Nhưng là tầng cao nhất của tòa nhà mà chúng tôi đã dừng chân.

Hình như đó là một quán cà phê. Tôi thấy có tấm biển chỉ dẫn trong thang máy. Ngồi từ tầng cao nhất của tòa nhà. Tôi luôn thấy đó là một không gian thú vị. Mưa cũng hắt vào những ô cửa kính ấy đầu tiên trước khi trượt dài và rơi thấm đất. Nắng cũng hắt xiên từng vệt. Từ tầng cao nhất của tòa nhà, người ta thường nhâm nhi cà phê và đón gió. Mỗi người có một lý do. Riêng với tôi, đó là một cảm giác không cách nào giải thích. Tôi thấy yên bình khi nhìn ra phía xa từ một nơi cao nhất.

Tầng 8…

Tôi đã không bước lên đó trong mấy ngày đến tòa nhà này. Tôi không muốn ai nhìn thấy tôi trở nên khác lạ, ngồi trầm tư và nhìn ra phía xa. Thời gian ngắn ngủi quá, không đủ để tôi có thể nán lại lâu hơn với cảm xúc của mình. Tôi không gặp nhiều người lạ trong thang máy như tôi nghĩ. Đó là cách họ lên tầng 8 để thưởng thức cà phê. Ngoài những người bạn, tôi không nhìn thấy một khuôn mặt khác. Tôi không thắc mắc. Chợt cười vì có thể không có nhiều người có cảm giác giống như tôi.

Nhưng…

Tầng 8…

chênh vênh

Không phải là một quán cà phê.

Tôi đã bước lên đó vào buổi tối cuối cùng ở đây. Không gian chỉ còn là những khoảng trống. Tôi đưa tay vẽ lên trên mặt bàn, hình trái tim hiện rõ trong lớp bụi phủ kín. Những chiếc ghế được xếp lên nhau đặt ở từng góc. Tôi tìm một góc khuất, kéo tấm rèm và nhìn ra phía ngoài qua lớp kính. Tôi đã đứng một mình trong bóng tối. Tôi nhìn mọi thứ xung quanh bằng chính những ánh sáng phát ra từ chúng. Thứ ánh sáng lấp lánh mà xa vời của những ngôi sao. Thứ ánh sáng vàng nhạt đến nao lòng của những bóng đen cao áp. Ánh sáng hắt ra từ những ô cửa sổ. Tôi im lặng. Nhưng xung quanh tôi cuộc sống vẫn tiếp diễn. Có thể là đang hối hả như những chiếc xe máy nối nhau dưới đường. Có thể chậm rãi như một người già đang đi bộ dưỡng sinh. Có thể là sum vầy. Có thể là đơn lẻ. Tôi nhìn thấy tất cả. Nhưng chắc chăn không ai nhìn thấy tôi.

Buổi tối, chỉ duy nhất tầng 8 không có ánh đèn. Duy nhất có một dáng hình đang đứng lặng, bàn tay tự siết lấy vai, lặng lẽ. Duy nhất có tiếng động là hơi thở. Tôi ở đó. Một mình. Tôi nghĩ về anh. Anh không ở quá xa tôi. Thật ra là rất gần. Gần về khoảng cách. Phải có những lúc xa anh một chút, một chút thôi để nhận ra những điều mà khi ở rất gần nhau, ngay cạnh nhau, tôi không dám nghĩ đến. Tôi đứng đó để nghĩ đến sự chia ly. Nếu một ngày anh rời bỏ tôi đi. Hoặc chính tôi là người phũ phàng đánh rơi mọi yêu thương anh đã dành cho tôi trước đó. Sự chia ly nào cũng đau khổ. Không phải chỉ đau với người ở lại. Mà đau với cả người đã bước ra đi. Tôi không dám nghĩ đến điều này khi nắm chặt tay anh. Mặc dù tôi đã luôn sợ hãi. Chỉ khi tôi lặng lẽ một mình, thực sự là một mình, đối diện với tất cả những gấp cuồng và an nhiên phía trước. Tôi nghĩ đến chia ly để nhận ra tôi đã hạnh phúc thế nào, đã trân trọng biết bao những khoảnh khắc mà tôi đã có.

Không ai dễ dàng đi thăng bằng trên một sợi dây ngoài những diễn viên trong rạp xiếc đã trải qua bao ngày khổ luyện. Nếu không có những bão giông, sẽ chẳng ai nhận ra ẩn sâu trong mỗi con người là sự chịu đựng, sự mạnh mẽ hay yếu đuối. Nếu không có nỗi đau, sẽ chẳng ai nhận ra những điều đã qua đều là hạnh phúc. Tôi để ý những người đi trên dây, họ luôn dang rộng đôi tay để lấy sự thăng bằng. Tôi hiểu, đừng bao giờ bó buộc bản thân. Bởi đó chính là trở ngại lớn nhất khiến chúng ta không thể tìm được cân bằng trong cuộc sống vốn nhiều sóng gió.

Tôi thích ở một nơi cao nhất. Để cảm nhận chênh vênh. Sự chênh vênh, có thể vô cùng đáng sợ. Nhẹ xoay người cũng khiến ta rơi vào vực xoáy. Nhưng chênh vênh, là lúc ta biết cách nắm, buông mà như thường ta chỉ luôn cố giữ. Đi qua chênh vênh, sẽ chẳng còn điều gì nữa khiến ta không thể bằng lòng. Chúng ta có một thói quen là cố tìm nơi nào đó được gọi là “bình yên” để trốn tránh những khổ đau, hoang hoải. Nhưng không nơi nào có thể bình yên bởi những hoang hoải, khổ đau luôn ở ngay sau mỗi nhịp chân đang gấp cuồng hoảng sợ. Phải đối diện với nó, phải biết cách buông bỏ. Nếu thế, đừng sợ chênh vênh.

Tôi gửi đi dòng tin nhắn.

“Em đang ở trên tầng 8”

“Anh bay lên đó với em nhé!”

Tôi không muốn ở đó một mình thêm nữa. Không phải vì bỗng nhiên thấy sợ sự chênh vênh. Không phải vì khi chợt cảm thấy cô đơn tôi mới cần đến anh. Tôi muốn anh ở đó, để tôi thấy anh chênh vênh. Tình yêu đẹp nhất không phải là những khoảnh khắc lãng mạn và dịu ngọt bên nhau. Đối với tôi, đó là khi tôi và anh cùng thấy sự chênh vênh mà vẫn muốn bên nhau để thấy cân bằng trên những chênh vênh ấy.

Tầng 8…

Đó không phải là một nơi hẹn hò lý tưởng. Không còn quán cà phê như biển chỉ dẫn ở thang máy. Trước đó, có lẽ cũng không mấy người thích tới đây. Nên không gian này mới bị lãng quên như thế! Tôi vẫn muốn coi đây là một cuộc hẹn. Và đó đã là một buổi tối rất đẹp. Không có những chùm đèn lung linh. Không có ánh nến. Không có vị rượu vang. Không có tiếng nhạc du dương. Anh đứng bên cạnh tôi và nhìn ra phía xa qua ô kính. Những khoảng sáng hắt lại, vừa đủ để tôi nhìn thấy một khuôn mặt đang lặng lẽ. Tôi siết chặt tay anh. Không một nỗi sợ nào đủ phá vỡ cái siết chặt tay tôi của anh lúc đó. Tôi đã không còn sợ nữa. Khi đối diện với khoảng không lặng im, tôi hiểu, tôi cần gom từng khoảnh khắc để tạo nên hạnh phúc chứ không phải đi tìm một thứ hạnh phúc mang tên mãi mãi không hề có ở trên đời.

“Tại sao lại nói đàn ông có nhiều lựa chọn. Bất công quá! Phụ nữ cũng thế mà”.

Một cái tát nhẹ lên má tôi. Tôi không đau nhưng tôi bất ngờ. Giây phút đó, một vệt sáng lướt qua khuôn mặt anh. Có lẽ đó là ánh sáng từ khu biểu diễn ngoài trời gần đó. Tôi nhìn rõ khuôn mặt của anh. Một cảm xúc tôi chưa từng thấy trước đó. Tôi muốn nói với anh nhiều điều từ chính câu nói đó. Nhưng rồi tôi lại chọn sự lặng im. Tôi không giận dỗi bởi cái tát của anh. Bởi tôi nhận ra, tôi đã lỡ chạm vào điều mà anh đã cố lấp đi. Có ai đó đã từng coi anh là một lựa chọn. Hoặc chính anh cũng đã từng đứng trước những lựa chọn mà để tuột mất chính mình. Dù thế nào, đó cũng là một cơn đau. Tôi không đủ sức. Không một ai đủ sức làm giảm cơn đau đó ngoài chính anh tự xoa dịu nó. Những yêu thương sau cùng, cũng là nảy mầm từ vết cắt. Cơn đau không phải là sẹo, không thể xóa bằng bất cứ cách nào. Nhưng có thể để êm ái đâm chồi từ đó. Tôi buông tay anh nhưng đứng gần hơn. Im lặng chỉ là cách để che giấu cảm xúc bằng lời. Anh đã chênh vênh vào một phút giây nào đó khi đứng cạnh tôi. Chỉ có điều sự chênh vênh của tôi và anh có thể không cùng một nhịp. Anh vòng tay ôm tôi từ phía sau. Chúng ta không chỉ sợ hãi trong đơn lẻ mà vẫn hoang mang ngay cả khi ở cạnh bên nhau. Tôi và anh, cùng đứng trên chênh vênh để thấy yêu khoảnh khắc còn có thể nghe thấy tiếng thở của nhau rất gần như vậy.

Tôi muốn yêu thương của tôi bung tràn từ cơn đau của anh. Và yêu thương của anh khiến tôi đi qua những chênh vênh. Đó là cách tình yêu giữ được thăng bằng giữa những xoay vần của thử thách.

“Anh không phải là lựa chọn. Anh là điều duy nhất. Cuộc sống có thể có nhiều điều cho em lựa chọn. Nhưng tình yêu thì không. Không nên và không thể”.

“Em sến quá đi”

“Em nói thế để tăng thêm phần kịch tính”

“Lại còn thế nữa. Đơn giản thôi chứ!”

“Thế thì em sẽ im lặng”.

Tôi quay người về phía anh.

“Anh cúi xuống đi”

“Để làm gì”

“Em đang phải kiễng chân rồi”.

Anh cười. Tôi nhắm mắt lại. Tôi không nghĩ đến điều gì nữa cả. Anh đang ôm tôi thật chặt. Tôi và anh đứng trên tầng cao nhất của một tòa nhà. Khoảnh khắc này, tôi siết chặt anh để cân bằng trên những chênh vênh. Chỉ thế thôi.

chênh vênh

Tầng 8...

Đó là buổi tối duy nhất tôi và anh ở đó.

“Anh muốn lên tầng 8”.

Anh nháy mắt cười với tôi khi rời khỏi thành phố này vào buổi sáng ngày hôm sau.

Tầng 8...

Đó không phải là nơi cao nhất của thành phố. Nhưng là tầng cao nhất của một tòa nhà.

Đó không phải là một nơi hẹn hò lý tưởng. Nhưng là nơi tôi đã có một buổi tối thật đẹp bên anh.

Đó không phải là một quán cà phê khi tôi và anh ở đó. Cũng có thể đã trở thành một pub nhỏ hay một điểm hẹn đông người.

Tôi và anh...

Sẽ đi đến những thành phố khác. Sẽ còn đứng trên những tầng cao nhất của một tòa nhà. Hoặc đứng một mình. Hoặc là bên cạnh nhau.

Sẽ có những lúc u sầu. Sẽ có nhiều niềm vui để cùng chia sẻ. Sẽ có những điều tưởng chừng như không thể cách ngăn, thì cùng có không ít lần bão giông nhấn chìm yêu thương trong vô vọng.

Sẽ có nhớ mong. Sẽ có hờn trách. Sẽ có những lúc dối lòng ngoảnh mặt quay đi. Sẽ có những lúc trở về sau bao ngày đi lạc.

Sẽ có cả điều đau đớn nhất. Đó là thật sự chia xa.

Nhưng...

Hạnh phúc là gom nhặt từng khoảnh khắc. Không phải là một thảm hoa hồng vô tận.

Tôi và anh...

Đứng trên chênh vênh. Tình yêu trong cuộc đời này. Hãy đặt nó vào chênh vênh. Để biết cùng nắm tay giữ lấy cân bằng trong những ngày dài đang đợi.

Tầng 8...

Nơi cao nhất của một tòa nhà.

Đó là nơi tôi nhận ra, giữa chênh vênh, tôi đã yêu anh nhiều hơn những gì có thể.
  • Ruby Vân Anh

Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Ruby Vân Anh

Cảm ơn đời đã sinh ra em!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

back to top