Giá trị của bạn đừng để định kiến bào mòn
2021-03-26 01:30
Tác giả:
Mai Lộ Khiết
blogradio.vn - Mình là ai hãy sống đúng như bản chất vốn có, nếu cứ mãi thay đổi chẳng giữ nổi lập trường riêng thì chẳng khác nào trái bóng đã bị xẹp lép, méo mó chẳng thể dùng được.
***
Sẽ thế nào nếu ta cứ mải sống theo một khuôn khổ nhất định của xã hội? Tự rập khuôn, kìm hãm giá trị của chính mình chỉ để làm bản thân trông thật vừa vặn giữa hàng ngàn chiếc khuôn đã được rập sẵn? Như những chú Robot đã được lập trình trọn đời công việc phải làm vừa lòng người khác, phải hi sinh cả cuộc đời này cho những định kiến khắc nghiệt của xã hội?
.jpg)
Tôi thường ví von cuộc đời mình như bộ tranh xếp hình đầy màu sắc. Những mảnh ghép sẽ là những gì tôi học được, chiêm nghiệm được trong suốt quá trình tôi trưởng thành. Tôi sẽ làm một tấm lót thật chắc chắn bằng tất cả điều tôi nhìn thấy trong chặng đường bản thân được sống, được cống hiến. Rồi sẽ để những bài học vỡ lòng ôm lấy giá trị cốt lõi nhằm tạo nên một cuộc sống tử tế, văn minh, công bằng. Ấy mà cuộc sống này đâu có dễ dàng như những gì tôi ví von, định kiến xã hội ấy, nó khắc nghiệt và tàn độc lắm. Chúng có thể biến một đứa trẻ thuần khiết, đang mang trong mình biết bao là dự định, chỉ vì nó là con gái, chúng sẽ ép đứa trẻ phải từ bỏ, nói rằng con gái trước sau gì chẳng đi lấy chồng, chăm con, học rộng làm gì tốn tiền bạc, tốn thời gian. Mấy lời phán xét ấy chẳng vô hại đâu, chúng chỉ biến một người thợ trang điểm phải từ bỏ nghề chỉ vì nó là con trai. Họ quy chụp đàn ông là phải làm việc to việc lớn, không thể làm công việc chì dành cho phái nữ được. Mấy thứ như mảnh ghép hay tấm đệm lót của tôi đối với những định kiến ngoài kia có thể sẽ bị đập vỡ tanh bành bất cứ lúc nào. Lời nói vốn chẳng khiến da thịt ta đau rát, phải rỉ máu nhưng khi chúng mang trong đó ý nghĩa độc hại thì sẽ khiến mỗi người chúng ta chết dần vì sự tàn độc của chúng.
Nhưng chúng ta có mấy lần để sống chứ? Mỗi người đều là những cá thể riêng biệt, đều mang trong mình loại màu sắc khác nhau nên việc trở thành khuôn mẫu của một quy chuẩn nào đó là điều không thể. Mình là ai hãy sống đúng như bản chất vốn có, nếu cứ mãi thay đổi chẳng giữ nổi lập trường riêng thì chẳng khác nào trái bóng đã bị xẹp lép, méo mó chẳng thể dùng được. Vì vậy, nếu bạn đã có những dự định cho tương lai thì đừng vì mấy lời phán xét mà bỏ giữa chừng, hãy lấy những khó khăn làm đòn bẩy giúp ta có thêm động lực phấn đấu. Giá trị riêng của bản thân là do ta tạo, màu sắc rực rỡ hay u ám cũng phải để chính mình tư cảm nhận, chỉ khi sống đúng với bản chất của chúng ta thì đây mới đúng là một cuộc sống thực sự.
Mỗi chúng ta là một cá thể riêng biệt, mang trong mình mỗi loại màu sắc khác nhau, đừng vì những định kiến độc hại mà vứt bỏ bản thân chạy theo những điều có thể thay đổi bất cứ lúc nào nhắm làm hài lòng người khác. Việc tạo dựng giá trị và giữ vững những gì mình có vốn rất quan trọng, hi vọng trên con đường trong mỗi chúng ta trưởng thành vẫn sẽ luôn bảo vệ được màu sắc đáng quý ấy.

Tôi vẫn biết cuộc sống này thường hoạt động theo cách luôn khiến bản thân thấy kiệt quệ, việc mỗi người chúng ta đi ngược lại với những quy chuẩn xã hội, tạo cho chính mình một cá tính riêng chắc hẳn sẽ khiến bạn không ít lần cảm thấy đuối sức. Trên con đường đấu tranh cho chính bản thân mình có lẽ người mệt mỏi nhất sẽ chính là bạn, nhưng sau cùng người hạnh phúc nhất vẫn sẽ là bạn đấy. Vì chỉ khi ta thành công giành lấy cuộc đời, khi ấy cuộc sống mới bắt đầu có ý nghĩa. Hi vọng trong mỗi người chúng ta trên con đường đi tìm và đấu tranh cho bản ngã sẽ thật mạnh mẽ, kiên cường để có thể bảo vệ giá trị mà mình vẫn luôn thường gìn giữ và nuôi dưỡng.
© Mai Lộ Khiết - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 623: Điều hối hận thứ nhất
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.













