Em vẫn sẽ ổn dù chẳng còn anh ở đây
2018-12-27 01:28
Tác giả:
Người ta vẫn thường hay mưa dễ buồn. Mà buồn thật! Mưa đến, dội ngang qua tâm trí nhưng lại khơi gợi lên biết bao nỗi niềm, biết bao thương nhớ một thời ngây ngô và trẻ dại.
Cách đây cũng đã gần một năm, là vào mùa lạnh năm trước, tôi và cậu ấy đã gặp nhau. Vậy nên khi mưa về, mang theo chút lạnh, chút buốt thì bất giác trong lòng lại thấy xao xuyến, lại muốn được sưởi ấm, cũng vì thế mà lại buồn và lại nghĩ về quá khứ.
Giáng sinh, người người, nhà nhà cùng nhau đi chơi, đi ăn uống, mua sắm,…vui vẻ và ấm áp. Còn chúng tôi, Noel năm ấy thật đặc biệt, vì cả hai không còn phải cô đơn nữa. Hai đứa cũng đi xem phim, đi ăn uống, rồi cùng nắm tay nhau dạo qua những con phố của Hà Nội khi vào đông, nhẹ nhàng bên nhau mặc kệ những ồn ào, xô bồ ngoài kia.
Chúng tôi không một lần cãi và, không một lần ghen tuông. Tình yêu ấy bình yên không chút sóng gió. Những cuộc điện thoại dài cả tiếng đồng hồ khi cả hai cùng kể cho nhau nghe về gia đình của mình, cùng nói về những món ăn yêu thích, và cả những dự định tương lai. Niềm vui, hạnh phúc ngập tràn vì nghĩ rằng chúng ta đã gặp được định mệnh của mình. Lúc ấy cảm giác như cái lạnh chẳng còn, như mùa đông đi vắng mà quên không trở về vậy.
Cứ ngỡ, tôi và cậu ấy sẽ có thể bình yên mà nắm tay nhau đi đến cái đích cuối cùng. Nhưng cuộc đời đâu ai biết trước được điều gì chứ. Thanh xuân ấy chúng ta có nhau nhưng tương lai lại mỗi người một hướng, liệu có đau lòng không? Những suy nghĩ đó của tôi thực chất chỉ là mộng tưởng của một đứa con gái còn quá ngây thơ và khờ dại cho đến khi cậu rời đi.
Trong một ngày mưa lạnh tháng 2, cậu buông tay tôi, mặc kệ những níu giữ của tôi, giũ bỏ tất cả những kỉ niệm, những câu hứa mà dứt lòng ra đi. Những lời hứa khí xưa vụt tan biến trong không trung, theo những hạt mưa mà trôi đi mất. Mình tôi bơ vơ không còn chút cảm xúc, lững thững đi về khi hai bàn tay đã lạnh buốt từ lâu.
Vậy là mối tình đầu của tôi chóng vánh ra đi, chỉ đọng lại trong lòng những kí ức buồn đan xen những kỉ niệm mà hễ trời đổ mưa là chúng lạ cùng nhau ùa về mà để chế giễu tôi, mà để cứa thêm vào tim tôi những vết thương còn chưa lành sẹo.
Hạ qua, thu đến, đông lại về. Vậy là một mùa lạnh nữa lại gần kề. Tôi thích lạnh, thích cái lạnh tràn về trên phố, gió luồn lách qua từng khe cửa, qua mỗi tán cây, và qua cả những tâm hồn còn đang chơi vơi. Mới hôm đầu đông còn mạnh miệng nói với đứa bạn thân: "Tao sẽ vui vẻ sống qua mùa đông mà không cần ai hết!”, vậy mà chưa qua giữa mùa đã thấy trong lòng man mác buồn. Có cái gì đó như là trống vắng, như là cô đơn bủa vây tâm trí tôi, trói chặt tâm hồn tôi lúc này…
Có lẽ vẫn là mưa!
© Hồng Khanh - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.