Em có thể buông tay rồi
2021-06-30 01:30
Tác giả:
Bích Lạc
blogradio.vn - Em sợ rằng anh hết yêu em rồi, sợ rằng anh lại tin câu “Chia tay đi” em buột miệng nói ra là thật. Vậy mà chỉ một lúc sau, anh trở về với hai túi đầy ắp đồ ăn vặt. Anh bảo “Sợ em cãi nhau mệt quá nói năng nhăng cuội, em ăn đi còn có sức mà cãi thắng anh”.
***
"Kiếp trước phải quay đầu nhìn nhau năm trăm lần, kiếp này mới có duyên gặp gỡ trong phút chốc." Nếu có thể thực sự thay đổi ở kiếp trước, em dù chỉ một lần cũng nhất quyết không muốn ngoảnh đầu lại để nhìn thấy anh.
Anh cũng biết mà. Em vốn rất ghét những cơn mưa, những cơn mưa bất chợt. Nó đổ xuống, làm cho con đường trở nên ướt át, khiến cả người ướt sũng chẳng kịp tìm chỗ trú, mọi thứ đều trở thành bất tiện. Nhưng anh thật sự đáng trách anh biết không? Tại sao lại phải nói lời chia tay vào sinh nhật em chứ? Hôm ấy, mặc kệ nắng nóng chiếu thẳng đỉnh đầu, em vẫn ương ngạnh đứng đó đợi anh. Vậy mà mưa đổ rồi, lại là cậu ấy đứng cạnh, che ô cho em suốt nhiều tiếng đồng hồ. Cậu ấy hỏi em, rốt cuộc em còn muốn đợi đến bao giờ. Em còn tự tin mà trả lời rằng, chỉ một chút nữa thôi, anh nhìn em như vậy sẽ thấy đau lòng mà trở về bên em. Nhưng em đã nhầm rồi. Hoá ra em không thực sự hiểu anh đến thế. Mặc cho em đứng đợi dưới mưa rồi ngất đi vì cảm lạnh, anh cũng không một lần xuất hiện.
Những ngày không còn anh bên cạnh, em rất hay tỉnh giấc lúc nửa đêm, rồi lại co mình vào góc giường ngồi khóc. Đối với em khi đó, những lúc tỉnh táo càng giống một cơn ác mộng nhiều hơn. Những hình ảnh ngày còn bên nhau cứ vậy thi nhau ùa về trong tâm trí. Anh nhớ không, lần đầu tiên chúng mình gặp nhau, là anh đá bóng trúng đầu em đó. Em nhớ nguyên vẻ mặt hốt hoảng của anh khi chạy lại, cả cách anh dịu dàng nhìn em rồi hỏi “Có đau lắm không?”. Lúc ấy em đã biết, cuộc đời này em thật sự chỉ có thể yêu một người, chính là anh. Rồi em quyết tâm theo đuổi anh.
Kỷ niệm một năm bên nhau, chúng mình chính thức công khai rồi. Anh còn mua rất nhiều đồ đôi làm quà kỷ niệm. Chiếc nhẫn có khắc chữ “My sunshine”, thật sự em không có cách nào tháo ra được anh có biết không? Rồi lần đầu tiên hai đứa cãi nhau. Anh chẳng nói chẳng rằng, đóng sầm cửa rồi bỏ đi. Lúc đó, em đã khóc nhiều lắm đấy. Em sợ rằng anh hết yêu em rồi, sợ rằng anh lại tin câu “Chia tay đi” em buột miệng nói ra là thật. Vậy mà chỉ một lúc sau, anh trở về với hai túi đầy ắp đồ ăn vặt. Anh bảo “Sợ em cãi nhau mệt quá nói năng nhăng cuội, em ăn đi còn có sức mà cãi thắng anh”. Em chỉ biết ngồi đó, vừa khóc vừa cười. Khóc vì thấy có lỗi với anh khi chỉ vì giận quá mà lỡ nói ra câu ấy. Cười vì khoảnh khắc đó em thật sự cảm nhận được hạnh phúc.
Bên nhau ba năm, anh chưa từng bỏ lại em một mình. Nhưng sao ngày hôm ấy, anh lại lạnh lùng quay lưng đi như vậy? Đến cả lúc anh nói chia tay, anh vẫn không quên dặn em không được đi chân không trong nhà, không được để tóc ướt đi ngủ, không được tắm khuya, không được nhịn ăn, và không được nhớ anh. Anh à, anh đã bước vào cuộc sống của em, làm mọi thứ đều trở thành thói quen. Rồi anh nói rời khỏi là rời khỏi. Anh muốn em phải buông tay thế nào đây?
Bốn năm, cậu ấy đã theo đuổi em bốn năm, em cũng đã chờ đợi bốn năm rồi. Em không phải đợi anh, chỉ là đợi đến ngày em không còn yêu anh nữa. Đến hôm nay, em cũng đã gom đủ dũng khí để đến gặp anh. Cỏ xanh cũng đã mọc rậm rạp, cũng đến lúc em phải chấp nhận rồi anh à. Chấp nhận sự thật rằng anh đã không thể quay về bên em được nữa. Cậu ấy kể em nghe, ngày hôm ấy là anh nhờ cậu ấy hãy ở bên, thay anh chăm sóc thật tốt cho em. Cũng là anh đến gặp bố mẹ, quỳ gối xin lỗi vì không thể đi cùng em đến cuối con đường. Tại sao ai cũng biết, chỉ mình em là không? Anh có từng nghĩ cho em chưa, rằng em sẽ đau đớn đến thế nào khi không được bên cạnh anh lúc anh đau ốm, vật lộn chống lại căn bệnh hiểm ác kia? Anh đã mệt mỏi đấu tranh như vậy, thế mà đến cuối cùng em cũng không thể ôm anh vào lòng. Em đã trách anh nhiều lắm, trách anh ích kỷ, trách anh sao lại không tin tưởng em, trách anh tại sao không giữ em lại bên mình. Mãi sau này em mới hiểu, so với tình yêu của anh, thì tình yêu của em lại quá hèn mọn. Cứ níu giữ mãi không buông, người ích kỷ mới chính là em.
Nhưng anh à, có lẽ ánh nhìn dịu dàng anh dành cho em lần đầu gặp gỡ ấy sẽ mãi là chấp niệm trong em một đời này. Vậy nên, anh ở nơi đó hãy luôn mỉm cười thật tươi nhé. Em sẽ không nhớ anh nữa, cũng sẽ nhận lời cầu hôn của cậu ấy. Em sẽ cố gắng sống thật hạnh phúc, sẽ cố gắng hạnh phúc cả phần của anh nữa, anh à. Em có thể buông tay rồi.
© Bích Lạc - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Em đi tìm hạnh phúc, tôi đi tìm cơn mưa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?