Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đã đến lúc buông bỏ để chúng ta đều bình yên

2021-02-21 01:30

Tác giả: Yên Lạc


blogradio.vn - Hôm nay, cô đã thấy được điều đó. Anh thay ảnh đại diện, cô tinh ý nhận ra rằng, bên cạnh ghế anh là một chiếc túi hồng thật dễ thương. Cô ấy có lẽ sẽ là một cô gái dễ thương, hiểu chuyện, nhẹ nhàng, đúng mẫu người vì gia đình như anh mong muốn. Nụ cười trên môi ấy là nụ cười đang hạnh phúc. Có lẽ đã đến lúc rồi, đến lúc cô buông bỏ chấp niệm. Biển đêm vẫn sẽ đẹp nhưng nó chỉ còn là kỷ niệm của ngày xưa, của một đoạn đường thanh xuân đã đi cùng nhau.

***

Biển đêm thật đẹp, những con sóng cứ thế nhẹ nhàng thay nhau vỗ vào bờ. Chính là nó, là hương của biển, là cái mát lạnh với đôi chân trần này, là bao kỷ niệm của cô và anh. 

Cô nhớ anh. Nụ cười thoáng qua môi, cũng đã nhiều năm như vậy rồi. Trên thế gian rộng lớn này, khó hiểu nhất có lẽ vẫn là tâm tư của con người. Cô từng trải qua không ít mối tình, đơn phương có, tình đầu có, sâu đậm cũng có, nhưng có lẽ, day dứt nhất vẫn là mối tình với anh, chàng trai cung Song Ngư. 

Cô quen anh khi hai người học cùng Khoa ở trường Đại học, ấn tượng đầu cũng là vì giọng nói nhẹ nhàng mà mê hoặc của anh. Lúc ấy, cô 19 tuổi, cái tuổi còn suy nghĩ chưa chín chắn, thích thì làm, muốn là cố gắng để có. Và sai lầm bắt đầu từ khi cô tiếp cận anh vì mục đích riêng của cô. 

Anh là chàng trai cung Song Ngư, bề ngoài lãng tử, bên trong sâu sắc khó đoán như đại dương. Và thú vị hơn, là cô cũng thuộc cung Song Ngư. Cô bắt đầu thấy hào hứng, muốn tìm hiểu nhiều hơn về người này. Nhiều năm sau nghĩ lại, cảm thấy có những chuyện thật buồn cười. 

cap-doi-om-nhau-tren-cau

Cô là cô gái sinh ra trong một gia đình gia giáo, luôn phải sống với tính cách hiền lành, chăm học, ngoan ngoãn, là kiểu "con nhà người ta". Nhưng, liệu có ai biết sở thích thực sự của cô là gì. Thế nên, bản thân cũng sống khép kín , mãi đến khi lên Đại học, bản thân mới thoải mái hơn một chút, sống vì mình hơn một chút. 

Tâm hồn của cung Song Ngư lãng mạn và cũng rất dễ bị thu hút bởi những điều nhỏ nhặt. Chính vì vậy, cô đã cố tình gây sự chú ý từ anh từ những điều nhỏ nhặt tưởng như vô tình. May mắn là hai người có những người bạn chung, và họ cũng đã cố ý như se duyên cho cô. 

Mặc dù cô phải kiểu xinh đẹp kiêu sa gì nhưng bề ngoài nhỏ bé, kiểu dễ thương, thêm chút ngây thơ, sống hết mình với bạn bè, cũng có được chút sự bảo bọc từ mấy đàn anh và bạn tốt. Tính cách bản thân lại ham vui, tham gia các hoạt động ở trường nên những cuộc vui, lần nào cũng góp mặt đến tàn tiệc. Nghĩ lại thì đó chính là quãng thời gian thanh xuân vô lo vô nghĩ, vui vẻ nhất, là thời điểm cô muốn trở về nhất của quá khứ. 

Cô thích quãng thời gian ấy, có lẽ cũng là vì có anh trong đó. Cô biết anh và cô đều thích biển đêm, thích nghe tiếng sóng biển, thích chân trần chạy trên bãi cát mịn, đuổi theo những chú còng biển. Vậy nên, cô đã thường rủ nhóm bạn thân, cũng có bạn chung với anh đi cắm trại đêm ở bãi biển. Và hiển nhiên, anh cũng sẽ có phần. 

Thằng bạn thân ai nấy lo của cô quá hiểu ý cô. Vậy là dưới cái se lạnh buổi tối, cô ngồi sau tay lái của anh, thì thầm những chuyện vu vơ, nhưng cũng đủ làm con tim đập rộn ràng. Cô hay thích làm những món đồ handmade để tặng bạn bè. Lần này, cô cũng lấy cớ ấy, làm tặng anh chiếc dreamcatcher nhỏ xinh. 

3e7e2d74-2d9e-11e8-881a-56c566ee3692

Cô luôn cảm thấy trong anh có một điều phiền muộn nào đó thật khó hiểu. Tặng anh, là muốn nó giúp anh xua đuổi những điều xấu, chỉ giữ lại những điều tốt đẹp đến với anh. Đã có lúc cô nghĩ muốn bản thân sẽ mang lại niềm hạnh phúc bé nhỏ cho anh, nhưng cuối cùng lại không đủ dũng khí làm điều đó.

Nhớ lần đầu tiên đi biển đêm về, anh chở cô về phòng trọ anh thay đồ, pha cho cô ly sữa ấm, và một chút bánh mì lấp cái bụng đói meo, xoa xoa tóc rối lên vì gió biển. Cô đã tắm nhờ phòng tắm của anh, vì những hạt cát xấu xa nó bám riết cô về tận nhà. Ấy vậy mà lúc sơ ý làm rơi mất chiếc áo, khiến nó bị ướt 1 mảng, thì cái vẻ mạnh dạn trong cô bỗng dưng biến đâu mất, đến nỗi sau một hồi đấu tranh tâm lý, thà mang ướt chứ không dám hỏi mượn anh chiếc áo mặc tạm. 

Cũng có lần anh chở cô ghé qua phòng anh thì phát hiện rơi đâu mất chìa khóa cửa. Anh bảo chờ anh một chút, để anh chạy sang nhà đứa em lấy chìa khóa dự phòng. Mãi sau này cô mới biết, đứa em mà anh nói chính là mối tình khác của anh. 

Cô và anh, như hai kẻ đang chơi một trò chơi đưa đẩy, có tình nhưng lại vô tình. Mối quan hệ ấy, trên tình bạn, dưới tình yêu, chẳng ai nói với ai nhưng có lẽ đều tự hiểu. Và nó chỉ thực sự chấm dứt khi anh chấp nhận công khai mối quan hệ mới, thân mật ngay trước mắt cô. Bề ngoài có vẻ như không có gì, nhưng trong người lại như bị nội thương. 

Sai lầm nối tiếp sai lầm, để thỏa mãn cái tôi to đùng, cô đã chấp nhận làm người yêu của một bạn học khác, lại còn làm cho nó nổi khắp trường. Nhưng chính những điều đó lại ngày càng đẩy cô và anh ra xa hơn, đến mức một câu hỏi thăm xã giao cũng không còn nữa.

da-tung-yeu-2

Nhiều năm cứ vậy trôi qua, cả hai cũng đã trưởng thành. Anh với cô, bây giờ có lẽ là chấp niệm của quá khứ. Người ta thường bảo, mối tình dang dở là mối tình khiến người ta lưu tâm nhất, có lẽ đúng là vậy. Những kẻ cung Song Ngư như cô, vốn thường có não cá vàng, dễ quên đi nhiều thứ. Nhưng tại sao, mối tình đầu cô đã quên, mối tình 3 - 4 năm cũng quên mất, nhưng với anh, mọi khoảnh khắc lại in đậm đến thế, cảm giác nghĩ lại vẫn chân thật đến thế. 

Tình cảm con người thật kỳ lạ, rõ là từng có cảm giác tổn thương, nhưng lại chưa từng muốn bỏ đi khoảng thời gian ấy trong ký ức, rõ là ban đầu chỉ muốn tiếp cận anh vì mục đích riêng, chỉ muốn chơi đùa cùng anh, nhưng cuối cùng lại tự làm mình bị thương. 

Có nhiều lúc cô nghĩ rằng, anh với cô không thể thực sự đến với nhau, nguyên nhân phần lớn vẫn là hai người có nhiều điểm tương đồng trong suy nghĩ. Thời điểm ấy, cả hai đều chưa muốn một mối quan hệ nghiêm túc. Tuổi trẻ với nhiều sự nông nổi, đã khiến anh và cô thực sự lạc mất nhau. 

Cách đây hơn 1 năm, khi anh có chuyến du lịch vào nơi cô sinh sống, bạn bè tụ họp, nhưng cô đã không đủ dũng khí để đến. Chẳng phải cô đã chạy trốn, trốn khỏi nơi có bao kỷ niệm với anh rồi hay sao. Vì dù sao, hiện tại cô cũng đã có người yêu mới, một người rất thương cô. Nhưng giờ đây, khi đứng trước bãi biển này, cô lại nhớ anh. Đã bao lần tự nhủ phải quên đi, vì anh chỉ là một trạm dừng, vì anh có lẽ chưa bao giờ thực sự bước vào cuộc đời cô. Nhiều lần, cô vào trang cá nhân của anh, xem cuộc sống của anh, anh vẫn để dòng thông báo độc thân, trong cô lại có một cảm giác ích kỷ kì lạ.

cặp-đôi-bận-rộn

Suốt nhiều năm qua, cô đã không có đủ dũng khí để nói chuyện hay xóa tài khoản facebook bạn bè với anh. À mà không, cách đây 2 3 năm, đã có lúc cô hạ quyết tâm, nhưng ít hôm sau lại kết bạn trở lại. Dường như đó là cách duy nhất còn lại mà cô có thể nhìn thấy cuộc sống của anh. Cô vẫn luôn hy vọng anh được hạnh phúc. 

Hôm nay, cô đã thấy được điều đó. Anh thay ảnh đại diện, cô tinh ý nhận ra rằng, bên cạnh ghế anh là một chiếc túi hồng thật dễ thương. Cô ấy có lẽ sẽ là một cô gái dễ thương, hiểu chuyện, nhẹ nhàng, đúng mẫu người vì gia đình như anh mong muốn. Nụ cười trên môi ấy là nụ cười đang hạnh phúc. Có lẽ đã đến lúc rồi, đến lúc cô buông bỏ chấp niệm. Biển đêm vẫn sẽ đẹp nhưng nó chỉ còn là kỷ niệm của ngày xưa, của một đoạn đường thanh xuân đã đi cùng nhau. 

© Yên Lạc - blogradio.vn

Xem thêm: Anh không xứng để em hy sinh nữa

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top