Đừng quá tự ti vì sự kiệm lời của chính mình
2022-05-15 01:30
Tác giả: chamcham
blogradio.vn - Ít nói thực ra không đang sợ như bạn nghĩ đâu. Và cũng đừng nên đổ lỗi cho tích cách hướng nội của mình. Vì vậy, hãy mở lòng mình đi, cởi bỏ cái vỏ ốc sên nặng nề trên người ấy, hòa mình vào đám đông, hội nhập cùng mọi người. Và cũng đừng quá tự ti vì sự kiệm lời của mình, bởi ta có thể học hỏi thay đổi từng ngày.
***
“Sao cậu nói ít thế?”, có lẽ là câu nói mà tôi nhận được nhiều nhất kể từ khi có mặt trên trần đời này. Đôi lúc, nó xuất hiện nhiều đến nỗi tôi cũng chẳng buồn trả lời mà chỉ gượng cười cho qua. Thực sự khó để giải thích về sự im lặng này của tôi. Tôi im lặng vì tôi là người hướng nội nên nhút nhát không dám trả lời? Hay là vì tôi chảnh chọe không thèm nói chuyện với mọi người? Thực ra, đơn giản vì tôi chẳng biết nên nói gì cả dù trong đầu tôi xuất hiện hàng tá câu trả lời. Nghe thật buồn cười phải không? Ngay chính tôi cũng thấy thật nực cười về con người tôi mà.
Bạn bè thân thiết nói tôi là người vui vẻ, hay cười, đôi lúc còn pha trò, nhây, lầy chọc ghẹo tụi nó nữa cơ. Những người mới gặp nhận xét tôi là người hơi khó bắt chuyện nhưng khi tiếp xúc qua thì hòa đồng và thân thiện. Họ hàng trong nhà thì lại nói tôi khó gần, lúc nào cũng im im, ai hỏi thì nói, không thì ngồi im như tượng vậy, thậm chí họ còn nói với ba mẹ sợ tôi tự kỉ nữa cơ. Nếu không nói ngay từ đầu chắc hẳn bạn sẽ nghĩ đây là 3 người khác nhau chứ không phải một người phải không? Đến cả bản thân còn sửng sốt khi nhận ra điều này cơ mà. Thật là một con người khó hiểu.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về bản thân mình, liệu người như tôi có thành công trong cuộc sống được không? Cho đến đến khi tôi bắt đầu hành trình tìm hiểu về con người mình. Tôi không ít nói. Tôi chỉ lên tiếng khi có gì đó để bắt chuyện, và đơn giản tôi thích hướng mình vào thế giới của nội tâm của riêng mình. Và đôi khi, tôi thích lắng nghe mọi người hơn. Tôi chỉ có thể nói chuyện thoải mái với những người cho tôi cảm giác thân thuộc hay những người có cùng sở thích, đồng trang lứa. Chính vì vậy, khi nói chuyện với ba mẹ và bạn thân tôi nói rất nhiều, gặp những người cùng lứa tuổi, sở thích tôi nói chuyện một cách vui vẻ, nhưng với họ hàng tôi lại chẳng biết bắt đầu câu chuyện từ đâu.
Cuộc sống tôi dường như bước sang một trang mới khi tôi từng bước tập tễnh bước chân vào đại học – nơi mà đã dạy tôi bao bài học quý giá. Trước đây, tôi là một đứa khó bắt chuyện với mọi người, chỉ khi ai đó chủ động nói chuyện với tôi thì tôi sẽ nói chuyện lại rất hào hứng.
Tôi rất khâm phục các bạn có khiếu nói chuyện, các bạn kết thân rất nhanh, xung quanh bạn luôn có những người vây quanh nói chuyện, lắng nghe câu chuyện của bạn. Còn tôi, khi bước vào một thế giới xa lạ, tôi rụt rè, không dám làm quen với ai trước, tôi sợ họ không thích tôi, sợ cảm giác bị họ nghĩ rằng tôi đang muốn kết thân với họ nên đành lủi thủi một góc quan sát xung quanh hay cầm điện thoại lên giả vờ như nhắn tin hay bận bịu xem cái gì đó.
Sau này, tôi nhận ra mình thật ngu ngốc. Ngay cái giây phút sợ hãi người khác không thích mình, tôi đã tự đánh mất cho mình bao mối quan hệ. Thật ra chẳng ai có ác cảm với bạn từ ban đầu cả, chính sự im lặng, lầm lì của bạn mới khiến họ có cảm giác xa cách để rồi họ không hiểu bạn và cho rằng bạn khó gần, chảnh chọe. Hãy là người bắt chuyện với người khác khi có thể, mặc dù có khó đấy, nhưng bạn không thử thì làm sao biết họ nghĩ gì về bạn cơ chứ và người cô đơn cũng chỉ có mình bạn mà thôi.
Khi bắt đầu một câu chuyện gì đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều câu nói rồi tự hỏi liệu rằng mình có nên nói câu đó không? Hay nói câu kia hay hơn. Và thế là câu chuyện và tôi đã cách xa hàng ngàn ki-lô-mét, nói một cách đơn giản hơn là khi tôi chuẩn bị nói câu của mình thì chủ đề đã sang một câu chuyện khác rồi. Bởi khi muốn nói gì đó, tôi muốn câu nói của mình thật chỉn chu, muốn người khác ấn tượng với câu nói của mình. Thế nhưng ấn tượng đâu thì chưa thấy mà chỉ thấy mình chẳng nói được câu gì.
Nói hay thì cũng quan trọng đấy nhưng nó chỉ thực sự ý nghĩa trong những việc nghiêm túc đòi hỏi tính chuyên nghiệp, hoàn mỹ. Nhưng trong đời thường, chúng ta cần phải linh hoạt ,nhanh nhạy. Mình cứ nói những gì mình nghĩ trong đầu thôi, đừng cố chọn lọc làm gì. Bởi cũng chẳng mấy ai thực sự để ý từng câu chữ của bạn đâu. Đừng vì muốn gây ấn tượng với người khác bằng một câu nói sâu sắc để rồi nhận về câu “Sao cậu nói ít thế?” thì chẳng đáng chút nào.
Thực ra, tôi thấy đôi lúc ít nói cũng có cái hay của nó. Trong sự im lặng ấy, tôi lắng nghe tốt hơn, quan sát mọi thứ tỉ mỉ hơn. Trong cuộc trò chuyện của những bạn nói nhiều, câu chuyện có vẻ rất thú vị, nhưng nó sẽ thêm phần ý nghĩa nếu một bên nói và một bên nghe. Và tất nhiên câu chuyện ấy sẽ được thay đổi luân phiên vai trò để tạo sự liên kết giữa hai bên.
Kỹ năng nói rất cần thiết những kỹ năng nghe chính là chìa khóa quan trọng giúp bạn thành công trong công việc và đời sống. Hãy kết hợp hai kỹ năng này thật nhuần nhuyễn, bởi nói thôi thì chưa đủ mà nó chỉ thực sự hoàn hảo nếu có lắng nghe.
Ít nói thực ra không đang sợ như bạn nghĩ đâu. Và cũng đừng nên đổ lỗi cho tích cách hướng nội của mình. Bởi hướng nội là tính cách còn giao tiếp là kỹ năng, hai thứ này tưởng liên quan mật thiết với nhau nhưng nó như hai đường thẳng song song vậy. Vì vậy, hãy mở lòng mình đi, cởi bỏ cái vỏ ốc sên nặng nề trên người ấy, hòa mình vào đám đông, hội nhập cùng mọi người. Và cũng đừng quá tự ti vì sự kiệm lời của mình, bởi ta có thể học hỏi thay đổi từng ngày, mà quan trọng hơn nữa là ta còn có bí kíp lắng nghe người khác dễ dàng nữa cơ mà.
© chamcham - blogradio.vn
Xem thêm: 9 lý do bạn nên dành thêm thời gian cho chính mình | Góc Suy Ngẫm
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hạnh phúc là không... nghĩ nhiều
"Overthinking" là một hội chứng tâm lý suy nghĩ quá mức và có thể dẫn đến trầm cảm. Đôi khi, hạnh phúc của một cuộc hôn nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng khi ta cưới một người… overthinking, nhìn đâu cũng ra lo lắng!
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.