Dừng lại để an yên
2013-11-04 08:40
Tác giả: Ruby Vân Anh
Sẽ có bao nhiêu người đang hối hả ngoài kia? Từ bác nông dân đi nhổ cỏ hành; từ những người phụ hồ, thợ xây đang hỉ hả ngồi uống ấm trà nóng để bắt đầu những khối gạch hình hài; bác gái nhà bên chắc đã gánh rau ra chợ bán, gánh hàng rau gọn gẽ tươi non kia là cả một sớm dầm mình trong sương lạnh, lúi húi bấm ngón chân xuống đất lạnh để hái từng ngọn rau non xanh. Và sẽ có từng ấy nụ cười rạng rỡ.
Mùa đông về trên ô cửa nhỏ, nom sắc trời đã nhạt đi. Nhưng em vẫn yêu mùa đông đến lạ. Mùa đông, em muốn nhìn những vòng khói nhả ra từ cái miệng nhỏ xinh của cô em gái, hai chị em thi nhau hít hà rùi lại thở ra, đôi bàn tay khum khum hứng lấy những hơi khói nhỏ.
Mùa đông, em muốn nhìn cô bé mặc đủ thứ áo quần dày bịch, người to như con gấu bông mà cô bé vẫn nhìn thấy trong tủ kính ở ngoài cửa hàng lưu niệm, để rồi đùa vui với chúng bạn, ngã lộn mấy vòng, đứng dậy phủi bụi trên quần áo, miệng vẫn cười toe vì không đau.
Mùa đông, em muốn xỏ chân vào đôi ủng vừa cứng vừa to của bố, bước đi nặng trịch theo mẹ ra ruộng hành, vừa đi vừa chỉ trỏ, huyên thuyên đủ thứ chuyện; em cũng cúi xuống như một bác nông dân, giật tung đám cỏ đáng ghét, lần nào chỗ cỏ em nhổ vẫn còn để lại rễ, mẹ lại cười và đi dọn lại.
Mùa đông, em thích phồng miệng thồi phù phù bếp củi, nấu nồi cơm ngon lành, còn tranh thủ nướng khoai.
Mùa đông, em muốn nắm chặt tay bố, bàn tay nhỏ của em nằm gọn trong bàn tay bố, được bố dắt đi thăm mộ trong tiết thanh minh, đôi mắt em cũng nhắm nghiền, chẳng nhớ em đã cầu nguyện gì lúc đó.
Mùa đông, em muốn cả nhà ngôi quây quần quanh nồi bánh chưng, hai chị em háo hức vớt chiếc bánh tự gói, chẳng nhớ nó là hình tròn, hình vuông hay méo mó thế nào, nhưng chiếc bánh ấy, hai cô nhóc đã buộc hết bao nhiêu nạt của mẹ.
Mùa đông, em muốn xoa xoa đôi bàn tay đỏ ửng vào nhau, rồi áp lên má. CHƯA BAO GIỜ, MÙA ĐÔNG CỦA ẤU THƠ MÀ EM THẤY LẠNH.
Mùa đông này khác lắm những mùa đông trước. Chiếc nệm em nằm êm hơn, chiếc chăn em đắp ấm hơn. Em không còn là cô bé như con gấu bông ngày xưa nữa, em bước đi nhẹ nhàng với chiếc khăn voan mỏng khẽ quàng, chiếc áo len đẹp hơn, chiếc giày xinh hơn; đôi bàn tay đeo chiếc găng điệu đà, không còn đỏ ửng lên vì rét; em kiêu hãnh với đất trời rằng em không lạnh, nhưng em biết, làn gió kia, hơi lạnh kia đang mỉm cười nhắc nhở: có thật rằng em không thấy lạnh không? PHẢI CHĂNG MỌI THỨ ĐỦ ĐẦY, NGƯỜI TA BỖNG QUÊN ĐI GIÁ TRỊ.
Cái lạnh tê tái của mùa đông không còn vây bám thịt da, nó len lỏi vào trong từng ngóc ngách. Những lúc ấy, em bình thản vùi mình trong chăn ấm. Tự ngẫm mọi thứ trôi qua, chậm rãi thôi, như lúc em ngồi đợi từng giọt cà phê tí tách. Em nhìn mọi thứ đang trôi qua bằng thước phim quay chậm, để cảm nhận thật sâu hơn cái lõi bên trong của một khối đời hình tròn đang lăn hối hả. Em để mình nhẹ trôi trong miền ký ức đang ùa về. Cứ như thế, lòng em ấm lại.
Đôi khi, người ta bỗng dừng lại, DỪNG LẠI ĐỂ AN YÊN.
• Gửi từ Ruby Vân Anh
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu