Dù con đi trăm ngả chỉ có một lối về là nơi có mẹ
2021-11-16 01:22
Tác giả: Tam Giác Mạch
blogradio.vn - Mẹ dạy con hiểu, bao mối quan hệ bên đời theo con bằng tính toán, ganh ghét và sân hận. Chỉ có giọt máu mẹ trao con suốt một đời chảy mãi bằng tình thương vô điều kiện, ấm áp và không hạn định mà thôi. Giờ đây, con như chú chim đủ đầy lông cánh, biết bay đi trăm ngả nhưng duy nhất chỉ biết một lối về. Đó là nơi có bóng mẹ chờ con.
***
Có lẽ càng lớn, chúng ta có nhiều hơn một nỗi lo và vô vàn dự định phải thực hiện. Chúng ta có thể tự mình xây dựng một ngôi nhà khang trang, mua chiếc ô tô xịn, ăn những món ăn ngon nhưng chẳng ai kéo lại được tháng năm, để nó mỗi ngày không dài thêm đôi chút. Đồng hồ ngưng dịch chuyển phút giây. Và ngày sẽ không đi vào tối. Để tuổi đời mẹ chẳng bị bào mòn.
Ai đó biết không? Ngoài kia, mùa vẫn chảy trôi hiên ngang qua phố. Mẹ cuốn theo mùa lam lũ gánh mưu sinh. Con nay đã lớn và biết nhìn về hình hài của mẹ, và con hiểu cuộc đời đắng chát trên từng đôi gánh mẹ đổi lấy niềm vui. Niềm vui trường cửu ấy rồi đây sẽ cùng con đi hết một kiếp người mẹ ạ.
Ngày bé thơ, có biết bao nhiêu điều mẹ chẳng kể cùng con. Để giờ đây con tự mình tìm lấy, con thấu hiểu nhọc nhằn khi nhìn đôi gánh sờn màu mục nát ấy theo bóng thời gian đổ dài trên chiếc bóng mẹ đi. Chiếc đòn gánh một thời đành gác trên mái bếp, đôi rổ giờ chỉ còn đan những mảnh tre thưa, chúng chẳng thể gánh gồng thêm mùa nữa mẹ ạ.
Tấm áo nâu bạc sẫm màu hoăn ố, phủ lên màu nắng mưa vẫn nằm đó đợi mẹ choàng. Nhưng mẹ con dần dần đã chẳng còn khỏe nữa, chỉ đủ là bờ vai để con tựa mỗi lúc yếu mềm, chỉ đủ là thân hình con ôm ấp mỗi đêm đêm, khi mệt nhoài trong tâm con hiển hiện.
Chiều mưa quê nhà những ngày chớm đông khiến con lặng lẽ, nhìn những giọt nước lăn dài trên gác bếp rồi chảy ướt nhèm chiếc đòn gánh cũ xưa. Con men theo vệt mưa chiều về thời còn bé và rong ruổi đến thời điểm trưởng thành. Con thấy mình biết cảm thương nỗi vất vả một đời mẹ bươn chải cùng mưa. Để mỗi ngày gánh về cho con những nụ cười tươi tắn.
Sớm mai, gánh mẹ nặng nề những món đồ dân giã, đem ra đổi nụ cười cho con để được ăn bữa cơm với canh cá đủ đầy, có bịch chè nóng con đợi mẹ mỗi lần đi chợ. Ấy vậy mà ngày đó con chỉ là đứa trẻ biết vô tư, hờn dỗi, nhịn cả bữa cơm chiều khi mẹ về thiếu thứ quà vặt đó cho con. Con đâu biết, mẹ gánh cả biển nước mưa trời bằng đôi vai chai sạm đớn đau, trên đôi chân mỏi mệt, rồi chợt quên đi món đồ con vòi vĩnh mỗi chiều.
Bước chân con thảnh thơi hằng ngày tới lớp, là lúc đôi gánh mẹ nặng những lo toan. Mẹ gánh gì để đổi con trang vở trắng, bộ quần áo mới tinh tươm và đôi ba hộp bút chì con thích, mà con đi hết đời cũng chẳng thể nào liệt kê. Sao mẹ bốn mùa chỉ chiếc nón lá đơn sơ, tấm áo mỏng manh mà cõng đời con qua hết năm tháng nhọc nhằn, vất vả. Để giờ đây, mưa khiến con hoài niệm về thuở xưa, con vội vàng khắc tạc bóng mẹ trên những vần thơ lấp lửng.
“Chớm đông ùa về, trước hiên nhà gạch cũ
Mái ngói nhà xưa giờ chắc hóa rêu phong
Dáng hình mẹ xộc xệch, lặng bước thong dong
Con nhớ cảnh ngồi co ro bên bậu cửa.
Gió vẫn gào giữa mênh mông trời rộng
Mẹ đi gánh gồng gió lạnh, chắn bão táp đời con
Cả cuộc đời manh áo bạc, chẳng phấn son
Nhưng đối với con mẹ đẹp hơn tất cả.
Mẹ có biết, chiều nay con đứng lặng
Vì con muốn đi tìm chút nắng, ở ngõ vắng đường quê
Con ước ao là giọt nắng trên đường về
Để sải chân mẹ bước, nhẹ nhàng thêm đôi chút.
Dẫu mưa đông hay nắng cháy vùng trời hạ
Mẹ vẫn chở cả những chiều tím hoàng hôn
Chở cả sắc màu rơm rạ, của miền đất nông thôn
Và chở cả ngô khoai để con ngồi nhóm bếp.
Gió ơi, có thể không xin hãy thôi ùa vào tóc mẹ
Đã quá đủ bạc bởi bốn mùa đi qua
Xuân hạ thu đông mỗi mùa thành bức họa
Kí sắc một đời người mãi lam lũ với gió sương.
Chiều nay con muốn về nơi bậc thềm gạch đỏ
Tít tắp cuối con đường như ảo mộng đêm mê
Con hẻm nhỏ ngày nào bóng dáng mẹ chưa về
Con thấy nắng vàng rải nhẹ, mà lòng bâng khuâng quá đỗi.
Dáng hình gầy guộc chiều nào con cũng ngóng
Bởi đói hay no còn ở phía mẹ về
Sống mũi con cay và nước mắt dầm dề
Ngồi đợi mẹ mà lòng con hóa lửa”.
Đằng kia, mưa dội về dưới căn bếp lụp xụp lạnh lẽo, bởi thiếu người nhóm bếp lửa chiều mưa. Khoảng trống ấy con thấy mình chững chạc, thấy dáng mẹ lưng còng thuở đó ngồi nấu cơm. Lòng con cuộm lên nỗi trách hờn nhân thế, vì chuỗi ngọc thời gian chảy trôi mãi chẳng ngừng, vết chân chim lũ lượt kéo về, làn da đồi mồi bắt đầu rõ nét, rồi ngày con bên mẹ như thế là bao xa?
Nay con lớn theo dòng đời vội vã, mẹ vẫn cần mẫn khâu vá từng sợi chỉ trên tấm áo con mang. Vẫn lặng thầm đắp cho con tấm chăn khi đêm sương lạnh buốt, mà con say giấc nên chỉ vội đắp nửa thân hình. Hay những đêm con trở về với tâm thái khó nhọc, chỉ kịp ngã người lên chiếc giường và cứ thế thiếp đi. Mẹ lẳng lặng đưa con về tư thế ngủ đàng hoàng, và không quên giăng màn để con được mơ yên ả.
Những đêm ôm mẹ giữa ngả nghiêng, vật vã bởi cuộc sống mưu toan, con như ôm cả khoảng trời êm đềm thuở nhỏ. Bình lặng và không chút lắng lo. Mọi ưu phiền trôi tuột về miền xa ngái. Chỉ bên con là hơi ấm tròn đầy, mà con dẫu chạy khắp nhân gian cũng chẳng thể kiếm tìm mùi hương ấy. Là mùi nắng pha lẫn mùi mưa qua mấy chục tuổi đời ủ lên mái tóc, mùi hơi thở nhẹ nhàng mà đượm trằn trọc, nghĩ suy. Là sự lắng lo tương lai con khi vắng mẹ, liệu hạnh phúc có theo về cạnh bên con như mẹ mong mỏi cả một đời. Là căn nhà chỉ còn mỗi con cô độc, với nỗi đau con gánh chịu một mình. Bởi mẹ biết con chẳng hề mạnh mẽ, vẫn cần lắm một nơi con nương náu khi ngày giông bão ào ạt theo về. Đôi lúc, con giả vờ ngủ say để lặng nghe nhịp tim mẹ thở, để con hiểu sự mênh mông về tình yêu trong tâm khảm mẹ thổi trọn vào hồn con.
Con trưởng thành bên lời thì thầm của mẹ. Sống phải biết hy sinh và cho đi trước mỗi mong cầu nhận lại, để được ngập tràn hạnh phúc, để được kiếp sống bình an.
Mẹ vẫn ngồi đấy bên bát nước chè nóng hổi. Con quay đi đứng nhìn màu mưa nhưng chẳng dám nhìn màu mắt mẹ. Vì con sợ đôi mắt sâu thẳm ấy làm mình yếu đuối hơn. Con phải đổi gì để đong đầy đôi mắt mẹ, để tuổi xuân đó chẳng vơi đi bởi dòng chảy cuộc đời.
Tháng năm dài rộng con vẫy vùng khắp sân ga, đất khách. Nhưng nỗi thèm thuồng khẽ rúc vào lòng mẹ trú ngụ vẫn âm ỉ cháy trong con. Ngọn lửa ấy duy nhất giữa nhân gian, mà mỗi người con cầm nắm cả cuộc đời cũng chẳng thể nào bỏng.
Hôm nay và cả mai sau, con hay bất kì ai cũng có thể nỗ lực thắng những trận chiến trên thương trường vì miếng cơm manh áo. Nhưng một điều con mãi mãi thua cuộc, đó là giật dành tuổi đời mẹ với một mảnh thời gian vô tình. Con ngay từ đầu đã chẳng thể nào thắng nổi, dẫu một lần chạm mặt, vì thời gian với con có khoảng cách vô hình. Sợi dây đó muôn đời không thể dứt, việc của con là ghì chặt vào đó sống trọn từng giây.
Thật lạ không? Khi ai trong chúng ta cũng đôi lần dễ dàng “dạ”, “thưa”, sử dụng văn phong mỹ miều, ngọt ngào với kẻ lạ. Nhưng buông lơi lời lẽ thô kệch, không đầu không cuối để đáp lại lời càm ràm của mẹ vào mỗi lúc bỏ bữa cơm, những đêm về muộn, những khoản tiền đầu tư, chi tiêu chưa hợp lý,…Ta to tiếng nhưng mẹ vẫn lẳng lặng dõi theo sau, dẫu đôi mắt mẹ mỗi lần như thế lại sâu thêm vì vệt màu buồn thương len lỏi.
Thật tâm, nước mắt con rơi theo vết mưa chảy dài từ mái bếp xuống chiếc đòn gánh nằm đằng kia. Giọt nước như thấm đẫm nỗi cơ cực đổi lấy tấm thân con của ngày hôm nay. Cảm ơn cơn mưa chiều cuộn con về miền kí ức lạnh làm con tĩnh tâm hơn. Cảm ơn đôi quang gánh một đời gian khó, để con có thể hoàn thiện được những dòng chữ, câu từ gửi mẹ mà con chẳng thốt nên lời.
Biết làm sao khi con không thể can ngăn gió thu ngừng thổi, lá trên cành thôi rơi, và kiếp người dừng trước vòng luân hồi mang tên “tử”. Mẹ ơi, nay trước ngọn gió chiều đông và mưa tuôn xối xả, khi tuổi đời con đủ lớn và nếm trải được hương vị nhân sinh, khi con rời xa quê hương lang thang trong nẻo luân hồi, con nhận ra dòng sữa mẹ con đã uống còn nhiều hơn nước trong biển cả ngoài kia.
Căn nhà mình đang phát ra tiếng kẹt cửa, khiến lòng con thêm nhức nhối đôi phần. Bởi con biết giữa thế gian lạnh và lòng người cũng lạnh, ai cũng vội lao đi tìm chút hơi ấm cho mình, có kẻ lao theo biển lửa quyền lực, có người tìm kiếm những điều phù hoa, có kẻ đi tìm hơi ấm trong vòng tay ai khác, nhưng con vẫn nhớ lời mẹ dặn quay về bên vòng tay mẹ để ủ ấm tim con.
Dẫu sau này con có đi qua trăm ngả, bắt gặp vạn phong cảnh hữu tình thì bức tranh về mẹ trong con luôn là gam màu nổi bật nhất. Đường đời sao chật chội quá, đôi lúc con xin thua trước những chuyến phong trần, bờ mi ướt mèm giữa một chiều đỏ thẫm, con thèm sà vào lòng mẹ để được khóc rưng rưng.
Sự bào mòn của thời gian càng làm con thấm đượm công đức hi sinh của mẹ. Tự bao giờ với con, lời mẹ thủ thỉ sớm chiều bên con tựa như làn hương trầm trước Phật, nhẹ nhàng, thanh thản và bình yên. Nên đôi lúc giữa vô vàn ngã rẽ của cuộc đời xuôi ngược, con thèm một lần nữa được mẹ dắt đi trên đường quê yên ả.
Mẹ dạy con hiểu, bao mối quan hệ bên đời theo con bằng tính toán, ganh ghét và sân hận. Chỉ có giọt máu mẹ trao con suốt một đời chảy mãi bằng tình thương vô điều kiện, ấm áp và không hạn định mà thôi. Giờ đây, con như chú chim đủ đầy lông cánh, biết bay đi trăm ngả nhưng duy nhất chỉ biết một lối về. Đó là nơi có bóng mẹ chờ con.
© Phạm Thị Như Ý - blogradio.vn
Xem thêm: Cuộc đời này mẹ dành hết cho con
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu