Đóa hoa đẹp nhất trong tôi chính là ba mẹ
2021-11-06 01:20
Tác giả: Thu Quỳnh
blogradio.vn - Ngày còn bé, tôi rất vui vì nhà mình làm nghề hoa bởi tôi có thể ngắm nhìn rất nhiều các loài hoa đẹp. Nhưng đóa hoa đẹp nhất mà tôi từng thấy từ nhỏ đến giờ, bạn có đoán được là hoa gì không? Trước đây, hiện tại và cả sau này, trong lòng tôi đóa hoa đẹp nhất chính là ba mẹ tôi – những bông súng nhiệt đới mạnh mẽ vươn mình trong đêm.
***
Tôi vốn là một người rất tập trung khi lái xe nhưng lúc nào cũng vậy, hễ gặp những chiếc xe hoa cồng kềnh là tôi lại bất giác nhìn họ. Có lẽ là vì tôi bị thu hút bởi những bông hoa rực rỡ sắc màu kia hoặc cũng có lẽ là vì tôi nhớ đến ba mẹ mình. Ba mẹ tôi cũng làm nghề hoa.
Tôi đã từng hỏi nhiều người rằng họ có biết tôi sẽ làm gì sau khi có thu nhập ổn định không? Đa số họ đều cho rằng tôi sẽ mua nhà, mua xe hoặc đi du lịch...nhưng điều mà tôi nghĩ tới đầu tiên khi đã có thu nhập ổn định chính là đổi nghề cho ba mẹ. Gần 20 năm chứng kiến ba mẹ làm nghề, tôi không khỏi xót xa trước nỗi vất vả của ba mẹ. Ngày còn bé, tôi từng có suy nghĩ công việc bán hoa của mẹ so với những người nông dân ngoài đồng ruộng hoàn toàn nhàn hạ hơn. Nhưng khi lớn lên rồi, bắt tay vào giúp ba mẹ tôi mới nhận ra được vất vả chồng chất trên đôi vai gầy gò của ba mẹ tôi.
Ba mẹ tôi không phải là người đi buôn nên để có những đóa hoa tươi tắn, rực rỡ ấy, ba mẹ tôi phải bắt tay từ công đoạn gieo mầm. So với việc gieo mạ trồng lúa thì tôi thấy cũng không khác là bao. Tôi còn nhớ những ngày bé loắt choắt theo mẹ ra vườn, ba cày cuốc, mẹ gieo mầm còn tôi hai tay tì lên má ngắm nghía thật kĩ từng động tác của ba mẹ. Nhưng thích nhất vẫn là lúc ba cắm máy bơm để tưới nước, tôi như cây héo lâu ngày thấy nước liền hò reo, nhảy nhót không ngừng khi bắt được những giọt nước mát rượi.
Khi mầm bén rễ cũng là lúc ba mẹ phải vươn mình đương đầu với nắng mưa để che chở cho mầm hoa để chúng có thể lớn lên khỏe mạnh. Tôi đã từng thấy khuôn mặt đầy lo âu của mẹ khi nguồn nước tưới cạn kiệt trong khi đất thì khô cằn, bạc phếch và mầm hoa cũng đã lả ra vì thiếu nước. Tôi cũng thấy ba sốt sắng che lưới cho hoa dưới trời mưa tầm tã, sấm sét đùng đùng. Lúc ấy chỉ hận không thể véo ông trời xấu tính một cái thật đau vì đã quá khắc nghiệt với ba mẹ tôi.
Và vất vả cũng chẳng nguôi ngoai ngay cả khi hoa đã có thu hoạch. Tôi sẽ chẳng thể biết được chiếc xe hoa mà ba mẹ thường đèo nặng thế nào cho đến khi 1 tiếng “rầm” rất to phát ra lúc 3 rưỡi đêm. Xe hoa của ba tôi bị đổ ngoài sân và tôi chạy nhanh đến để dựng xe giúp ba. Nhưng dù tôi cố gắng thế nào cũng không thể khiến xe nhúc nhích. Và bất đắc dĩ tôi đã phải nhờ bác hàng xóm lúc 3 rưỡi đêm. Chật vật một hồi, với sức của 4 người thì chiếc xe hoa cũng dựng lên được mặc dù hoa đã bị nát gần nửa.
Thì ra chiếc xe hoa đẹp lung linh mà ba mẹ hay đèo lại nặng chẳng kém những xe trái cây hay những xe thịt. Thật không biết với thân hình nhỏ bé của mình, mẹ tôi đã phải gồng mình bao nhiêu để vững tay lái. Đều đặn mỗi tháng 4 lần, 4 bánh xe máy cứ nối tiếp nhau lăn dài trên con đường khuya khoắt. Có những ngày bão gió sấm sét không ngớt nhưng ba mẹ vẫn phải cố gắng đi để kịp buổi chợ, để kịp đóng tiền học cho con, để kịp cho con bằng bạn bằng bè.
Nhìn theo bóng lưng ba mẹ đang gồng mình nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất trong cơn mưa rào, lòng tôi lại xót xa và lo lắng không thôi. Lúc ấy tôi chỉ mong ông trời có thể bớt chút mưa, bớt chút sấm, bớt chút gió, có thể đối xử dịu dàng hơn với ba mẹ tôi. Họ đã rất vất vả rồi.
Những ngày cận kề Tết là khoảng thời gian mà hoa dễ bán nhất nhưng cũng là khoảng thời gian trong năm mà tôi xót xa cho ba mẹ nhất. Khoảng thời gian đó rơi vào khoảng tháng 2 dương lịch, trời mưa phùn rét mướt. Trong cái thời tiết lạnh run mình ấy, chỉ cần một giọt nước mưa rơi vào tay cũng khiến ta có cảm giác lạnh buốt toàn thân; đặc biệt ba mẹ tôi lại thường xuyên chở hoa từ 3 rưỡi đêm nên cái lạnh càng thêm khắc nghiệt, thấm sâu vào từng đường gân, thớ thịt.
Tôi nhớ có một đêm 29 Tết theo mẹ đi chợ xa lúc 3 giờ đêm. Trong cái lạnh tê tái ấy, ông trời thật biết trêu đùa con người khi rải xuống một màn sương mù dày đặc che khuất cả tầm nhìn. Trong màn đêm đen kịt, ánh đèn xe mờ nhạt len lỏi qua lớp sương dày đặc. Mẹ tôi cất tiếng hỏi “Lạnh không con? Cúi mặt xuống đừng để hít phải sương đêm.” Tôi có thể nhận ra giọng mẹ tôi rất run, run vì lạnh, run vì phải cứng tay lái, run vì phải mở to mắt để nhìn rõ phía trước.
Tôi còn nhớ năm tôi học lớp 12, lúc đi học về có bắt gặp một chiếc xe chở hoa bị tai nạn mà chiếc xe máy ấy lại trông rất quen thuộc. Tôi quay người nhìn xung quanh nhưng không thấy chủ xe, lúc này lòng tôi như lửa đốt, những suy nghĩ không hay cứ kéo đến trong đầu tôi.
Tôi gọi điện cho mẹ nhưng không ai nghe máy nên đành phóng thật nhanh về nhà. Và hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi khi tôi về tới sân chính là một người phụ nữ ngoài 40 đang ngồi tỉ mỉ cắm hoa. Vâng, đó không ai khác chính là mẹ tôi. Tôi bất giác òa khóc, khóc vì vui mừng, vì hạnh phúc, vì người đang ngồi trước mặt tôi là người mẹ thân yêu của tôi. Trong khoảnh khắc ấy tôi càng tự nhủ mình phải nhanh chóng thành công để mẹ không còn phải gồng mình bên chiếc xe hoa. Chiếc xe hoa đẹp đến nức lòng nhưng nó lại tiềm ẩn không biết bao nhiêu là hiểm nguy bởi sự cồng kềnh, nặng nề.
Ngày còn bé, tôi rất vui vì nhà mình làm nghề hoa bởi tôi có thể ngắm nhìn rất nhiều các loài hoa đẹp. Nhưng đóa hoa đẹp nhất mà tôi từng thấy từ nhỏ đến giờ, bạn có đoán được là hoa gì không? Trước đây, hiện tại và cả sau này, trong lòng tôi đóa hoa đẹp nhất chính là ba mẹ tôi – những bông súng nhiệt đới mạnh mẽ vươn mình trong đêm.
© Thu Quỳnh - blogradio.vn
Xem thêm: Sau những ngày giãn cách, tôi thèm về nhà | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu