Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đóa hoa đẹp nhất trong tôi chính là ba mẹ

2021-11-06 01:20

Tác giả: Thu Quỳnh


blogradio.vn - Ngày còn bé, tôi rất vui vì nhà mình làm nghề hoa bởi tôi có thể ngắm nhìn rất nhiều các loài hoa đẹp. Nhưng đóa hoa đẹp nhất mà tôi từng thấy từ nhỏ đến giờ, bạn có đoán được là hoa gì không? Trước đây, hiện tại và cả sau này, trong lòng tôi đóa hoa đẹp nhất chính là ba mẹ tôi – những bông súng nhiệt đới mạnh mẽ vươn mình trong đêm.

***

Tôi vốn là một người rất tập trung khi lái xe nhưng lúc nào cũng vậy, hễ gặp những chiếc xe hoa cồng kềnh là tôi lại bất giác nhìn họ. Có lẽ là vì tôi bị thu hút bởi những bông hoa rực rỡ sắc màu kia hoặc cũng có lẽ là vì tôi nhớ đến ba mẹ mình. Ba mẹ tôi cũng làm nghề hoa.

Tôi đã từng hỏi nhiều người rằng họ có biết tôi sẽ làm gì sau khi có thu nhập ổn định không? Đa số họ đều cho rằng tôi sẽ mua nhà, mua xe hoặc đi du lịch...nhưng điều mà tôi nghĩ tới đầu tiên khi đã có thu nhập ổn định chính là đổi nghề cho ba mẹ. Gần 20 năm chứng kiến ba mẹ làm nghề, tôi không khỏi xót xa trước nỗi vất vả của ba mẹ. Ngày còn bé, tôi từng có suy nghĩ công việc bán hoa của mẹ so với những người nông dân ngoài đồng ruộng hoàn toàn nhàn hạ hơn. Nhưng khi lớn lên rồi, bắt tay vào giúp ba mẹ tôi mới nhận ra được vất vả chồng chất trên đôi vai gầy gò của ba mẹ tôi.

Ba mẹ tôi không phải là người đi buôn nên để có những đóa hoa tươi tắn, rực rỡ ấy, ba mẹ tôi phải bắt tay từ công đoạn gieo mầm. So với việc gieo mạ trồng lúa thì tôi thấy cũng không khác là bao. Tôi còn nhớ những ngày bé loắt choắt theo mẹ ra vườn, ba cày cuốc, mẹ gieo mầm còn tôi hai tay tì lên má ngắm nghía thật kĩ từng động tác của ba mẹ. Nhưng thích nhất vẫn là lúc ba cắm máy bơm để tưới nước, tôi như cây héo lâu ngày thấy nước liền hò reo, nhảy nhót không ngừng khi bắt được những giọt nước mát rượi.

nha

Khi mầm bén rễ cũng là lúc ba mẹ phải vươn mình đương đầu với nắng mưa để che chở cho mầm hoa để chúng có thể lớn lên khỏe mạnh. Tôi đã từng thấy khuôn mặt đầy lo âu của mẹ khi nguồn nước tưới cạn kiệt trong khi đất thì khô cằn, bạc phếch và mầm hoa cũng đã lả ra vì thiếu nước. Tôi cũng thấy ba sốt sắng che lưới cho hoa dưới trời mưa tầm tã, sấm sét đùng đùng. Lúc ấy chỉ hận không thể véo ông trời xấu tính một cái thật đau vì đã quá khắc nghiệt với ba mẹ tôi.

Và vất vả cũng chẳng nguôi ngoai ngay cả khi hoa đã có thu hoạch. Tôi sẽ chẳng thể biết được chiếc xe hoa mà ba mẹ thường đèo nặng thế nào cho đến khi 1 tiếng “rầm” rất to phát ra lúc 3 rưỡi đêm. Xe hoa của ba tôi bị đổ ngoài sân và tôi chạy nhanh đến để dựng xe giúp ba. Nhưng dù tôi cố gắng thế nào cũng không thể khiến xe nhúc nhích. Và bất đắc dĩ tôi đã phải nhờ bác hàng xóm lúc 3 rưỡi đêm. Chật vật một hồi, với sức của 4 người thì chiếc xe hoa cũng dựng lên được mặc dù hoa đã bị nát gần nửa.

Thì ra chiếc xe hoa đẹp lung linh mà ba mẹ hay đèo lại nặng chẳng kém những xe trái cây hay những xe thịt. Thật không biết với thân hình nhỏ bé của mình, mẹ tôi đã phải gồng mình bao nhiêu để vững tay lái. Đều đặn mỗi tháng 4 lần, 4 bánh xe máy cứ nối tiếp nhau lăn dài trên con đường khuya khoắt. Có những ngày bão gió sấm sét không ngớt nhưng ba mẹ vẫn phải cố gắng đi để kịp buổi chợ, để kịp đóng tiền học cho con, để kịp cho con bằng bạn bằng bè.

nha_1

Nhìn theo bóng lưng ba mẹ đang gồng mình nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất trong cơn mưa rào, lòng tôi lại xót xa và lo lắng không thôi. Lúc ấy tôi chỉ mong ông trời có thể bớt chút mưa, bớt chút sấm, bớt chút gió, có thể đối xử dịu dàng hơn với ba mẹ tôi. Họ đã rất vất vả rồi.

Những ngày cận kề Tết là khoảng thời gian mà hoa dễ bán nhất nhưng cũng là khoảng thời gian trong năm mà tôi xót xa cho ba mẹ nhất. Khoảng thời gian đó rơi vào khoảng tháng 2 dương lịch, trời mưa phùn rét mướt. Trong cái thời tiết lạnh run mình ấy, chỉ cần một giọt nước mưa rơi vào tay cũng khiến ta có cảm giác lạnh buốt toàn thân; đặc biệt ba mẹ tôi lại thường xuyên chở hoa từ 3 rưỡi đêm nên cái lạnh càng thêm khắc nghiệt, thấm sâu vào từng đường gân, thớ thịt.

Tôi nhớ có một đêm 29 Tết theo mẹ đi chợ xa lúc 3 giờ đêm. Trong cái lạnh tê tái ấy, ông trời thật biết trêu đùa con người khi rải xuống một màn sương mù dày đặc che khuất cả tầm nhìn. Trong màn đêm đen kịt, ánh đèn xe mờ nhạt len lỏi qua lớp sương dày đặc. Mẹ tôi cất tiếng hỏi “Lạnh không con? Cúi mặt xuống đừng để hít phải sương đêm.” Tôi có thể nhận ra giọng mẹ tôi rất run, run vì lạnh, run vì phải cứng tay lái, run vì phải mở to mắt để nhìn rõ phía trước.

Tôi còn nhớ năm tôi học lớp 12, lúc đi học về có bắt gặp một chiếc xe chở hoa bị tai nạn mà chiếc xe máy ấy lại trông rất quen thuộc. Tôi quay người nhìn xung quanh nhưng không thấy chủ xe, lúc này lòng tôi như lửa đốt, những suy nghĩ không hay cứ kéo đến trong đầu tôi.

me

Tôi gọi điện cho mẹ nhưng không ai nghe máy nên đành phóng thật nhanh về nhà. Và hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi khi tôi về tới sân chính là một người phụ nữ ngoài 40 đang ngồi tỉ mỉ cắm hoa. Vâng, đó không ai khác chính là mẹ tôi. Tôi bất giác òa khóc, khóc vì vui mừng, vì hạnh phúc, vì người đang ngồi trước mặt tôi là người mẹ thân yêu của tôi. Trong khoảnh khắc ấy tôi càng tự nhủ mình phải nhanh chóng thành công để mẹ không còn phải gồng mình bên chiếc xe hoa. Chiếc xe hoa đẹp đến nức lòng nhưng nó lại tiềm ẩn không biết bao nhiêu là hiểm nguy bởi sự cồng kềnh, nặng nề.

Ngày còn bé, tôi rất vui vì nhà mình làm nghề hoa bởi tôi có thể ngắm nhìn rất nhiều các loài hoa đẹp. Nhưng đóa hoa đẹp nhất mà tôi từng thấy từ nhỏ đến giờ, bạn có đoán được là hoa gì không? Trước đây, hiện tại và cả sau này, trong lòng tôi đóa hoa đẹp nhất chính là ba mẹ tôi – những bông súng nhiệt đới mạnh mẽ vươn mình trong đêm.

© Thu Quỳnh - blogradio.vn

Xem thêm: Sau những ngày giãn cách, tôi thèm về nhà | Radio Tâm sự

 

Thu Quỳnh

The spaces between our fingers were created so that another person's fingers could fill them in. Hope you”ll find your dream hand to hold you forever.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top