Giữ lại những hồi ức gia đình
2021-08-26 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi thầm cảm ơn những gì đã qua, chúng đã cho tôi biết thế nào là trân trọng. Thành phố nhắc tôi nhớ về quê nhà, nhà nhắc tôi thương thành phố nơi xa. Tôi chỉ là một người lữ khách qua thời gian, những gì đã xảy ra chỉ còn là kỷ niệm. Xin giữ lại chút hồi ức để tình yêu này được trọn vẹn.
***
Một ngày mới lại bắt đầu, ở phía sau vườn nhà ba đang phụ mẹ nhặt rau, còn tôi đi pha một tách trà để nhâm nhi. Nhìn ra phía trước nhà là con đường ngoằn ngoèo đầy sỏi đá và đất, ven đường là những bụi hoa dại mọc ngả nghiêng, chốc chốc có con bé út đầu làng đạp xe ngang, dáng nó có chút ét mà đạp chiếc xe cỡ chừng của người lớn, nó cứ đạp hì hục nhìn mà tôi cũng thấy mệt dùm nó. Cũng chịu thôi nhà nó thì nó con một từ khi có xe là mẹ nó bắt nó chạy đi mua đồ vặt, thỉnh thoảng nó ghé rủ tôi sang chơi làng bên rồi hai chị em cứ thế mà đèo nhau đi.
Bên kia sông ấy là bóng dáng của dì út, dì đứng tuổi rồi nhưng giọng hát của dì vẫn vang dội sang bến bờ này. Tiếng hát dì ngân nga vang khắp cả một vùng trời, những câu từ bay bổng khiến con người không khỏi bồi hồi.
"Quê tôi chìm chân trời mờ sương
Quê tôi là bao nguồn yêu thương
Quê tôi là bao nhớ nhung se buồn
Là bao vấn vương tâm hồn người bốn phương”.
Những phút giây như chậm lại, tôi nhắm nghiền đôi mắt lại và lắng nghe hơi thở mình, lắng nghe nhịp tim đều đều. Đã bao lâu rồi không được thanh thản như thế này. Tôi cứ mãi chạy về phía trước mà quên mất nơi mình bắt đầu.
Dòng thời gian mở ra, tôi thấy mình nằm trong vòng tay mẹ âu yếm, vuốt ve gò má hồng hào, có nụ cười của bố nhìn về phía tôi và mẹ. Rồi khi đôi tay mẹ đặt lên vai tôi và dặn dò, khi ấy tôi đã chọn bước đi về một nơi phương trời mới. Hình bóng mẹ gầy gò vẫy đôi tay, mắt mẹ đỏ ngần, đôi môi run run rồi mẹ khuất dần, khuất dần. Tôi đi rồi, tôi rời nhà mảnh đất già cỗi này.
Khi mới đặt chân lên thành phố, nơi mà đất chật người đông, tôi cứ bị cuốn hút bởi những khối kiến trúc cao tầng, rồi nào những cửa hàng, siêu thị, khu mua sắm, khu vui chơi...Ôi biết bao nhiêu là thứ mới lạ, tôi chọn sống một mình trong một căn phòng trọ ở gần trường học, căn phòng cũng đủ thoải mái cho một người sống.
Mọi thứ tưởng chừng như rất hoàn hảo, tôi còn lên kế hoạch đi chơi, mua sắm rồi đi ăn... Nhưng những ngày ấy, nó chỉ nằm trong suy nghĩ của tôi mà thôi. Bởi lẽ mỗi ngày tôi đều phải cặm cụi học, chạy đua điểm số với những đám bạn, sáng thì học ở trường, chiều đến tôi đều toàn là những ca học thêm, cứ cắm đầu vùi vào đống sách vở cho đến khi ông mặt trời đã ngủ tự bao giờ.
Mệt lắm! Thật sự rất mệt, một mình tôi lẻ loi chống chọi ở nơi đất khách quê người này, nằm một mình trong căn phòng bé nhỏ xoay quanh chỉ là bốn bức tường lạnh lẽo, tôi nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ chiếc giường ấm mà hai chị em hay ngủ. Những giây phút ấy thực sự nó quá sức với tôi, bởi không phải cứ muốn là có được.
Tôi cố gắng rất nhiều nhưng kết quả đổi lại dường như chỉ là con số không. Tôi chậm lại một nhịp và nhìn lại những gì đã qua bỗng chốc nước mắt cứ giàn giụa trên đôi má xanh xao. Hình ảnh tôi vật vã trên đống sách, những lúc ngủ gật trên bàn học, những bữa cơm vội vàng chóng vánh để nhanh mà đi học cho kịp giờ.
Những sáng đôi mắt thâm quầng, môi khô khốc chả khác chi một cái xác sống vô hồn. Rồi vội ra hàng quán cô tư mua một ổ bánh mì nhét đầy bụng xong thì bước vào lớp học, tôi thấy bóng dáng nhỏ nhắn của mình gục trên chiếc bàn học trong giờ ra chơi, đôi mắt đỏ ngần những tia máu. Hình bóng ấy, tôi cứ nhớ mãi không thôi.
Để rồi khi đêm đến, một mình trên chiếc xe đạp cọc cạch đến lớp học thêm, trời đã sụp tối tôi vẫn cứ chạy, ánh đèn đường hắt hiu vàng vọt chẳng soi nổi đường tôi chạy nhưng tôi cứ vẫn tiếp tục. Vì chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài cố gắng, chân tôi mỏi rồi, mỏi lắm rồi những ánh đèn chói lóa kia khiến mắt tôi đờ đẫn. Chỉ mong chóng đến nhà trọ rồi nằm vật ra giường đánh một giấc thật dài.
Cơn gió nhẹ những buổi đêm khiến tôi rùng mình, lạnh lẽo, cô đơn, buồn tủi, bao nhiêu uất ức cứ tuôn trào theo dòng nước mắt. Tôi đã khóc rất nhiều, tôi nhớ những vì sao sáng chi chít trên bầu trời nhỏ của tôi. Những tia hy vọng của tôi ở tận phía chân trời, tôi chạy mãi nhưng chẳng với tới. Và rồi tôi quay đầu nhìn lại, tôi thấy bố vẫn ngồi bên hiên cửa sổ, tôi thấy mẹ vẫn đứng ở bến bờ sông ấy, họ nhìn về phía tôi và mỉm cười. Khoảnh khắc đó tôi biết đã đến lúc trở về.
"Đường về nhà sao thênh thang quá
Sông cuộn trào, cánh đồng bao la
Nắng vàng rực, trưa hè yên ả
Lũy tre làng đón người phương xa”.
Con đò năm ấy đưa tôi về, thấp thoáng bóng dáng của ngôi nhà quen thuộc hiện lên, ở gốc cây là dáng bố đang lúi húi đóng lại chiếc ghế gỗ, tôi từng bước tiến về, con bé út thế mà lại tinh mắt, từ xa thấy tôi liền vứt chiếc xa sang một bên mà vồ lấy tôi ôm ấp. Nó nức nở, tôi cúi xuống hôn vào đôi gò má đỏ ửng của nó, dỗ dành nó thôi không khóc. Vừa bước đến cửa tôi giữ bình tĩnh mà lấy hơi gọi.
"Bố, con về rồi đây."
Bố ngước mặt lên nhìn về tôi, khẽ mỉm cười rồi bố gọi mẹ.
"Bà ơi, con nó về rồi."
Trong cái khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi, ba cặp mắt nhìn nhau, lòng như trút bỏ hết mọi gánh nặng, giờ đây chỉ còn tình yêu thương trìu mến. Bố ôm hai mẹ con tôi vào lòng, giờ đây mọi thứ như được sống lại.
Nhìn lên bầu trời kia, những ánh sáng lẻ loi ấy nó vẫn ở bên tôi. Cơn gió nhè nhẹ thoáng qua, tôi nghe thấy tiếng gọi từ nơi phương trời đó. Thành phố vẫn đợi tôi. Những ánh đèn đường vẫn sáng mãi như những ngày nó đưa tôi đi.
Tôi thầm cảm ơn những gì đã qua, chúng đã cho tôi biết thế nào là trân trọng. Thành phố nhắc tôi nhớ về quê nhà, nhà nhắc tôi thương thành phố nơi xa. Tôi chỉ là một người lữ khách qua thời gian, những gì đã xảy ra chỉ còn là kỷ niệm. Xin giữ lại chút hồi ức để tình yêu này được trọn vẹn.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Có khi không chung đường lại hay
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.





