Giữ lại những hồi ức gia đình
2021-08-26 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi thầm cảm ơn những gì đã qua, chúng đã cho tôi biết thế nào là trân trọng. Thành phố nhắc tôi nhớ về quê nhà, nhà nhắc tôi thương thành phố nơi xa. Tôi chỉ là một người lữ khách qua thời gian, những gì đã xảy ra chỉ còn là kỷ niệm. Xin giữ lại chút hồi ức để tình yêu này được trọn vẹn.
***
Một ngày mới lại bắt đầu, ở phía sau vườn nhà ba đang phụ mẹ nhặt rau, còn tôi đi pha một tách trà để nhâm nhi. Nhìn ra phía trước nhà là con đường ngoằn ngoèo đầy sỏi đá và đất, ven đường là những bụi hoa dại mọc ngả nghiêng, chốc chốc có con bé út đầu làng đạp xe ngang, dáng nó có chút ét mà đạp chiếc xe cỡ chừng của người lớn, nó cứ đạp hì hục nhìn mà tôi cũng thấy mệt dùm nó. Cũng chịu thôi nhà nó thì nó con một từ khi có xe là mẹ nó bắt nó chạy đi mua đồ vặt, thỉnh thoảng nó ghé rủ tôi sang chơi làng bên rồi hai chị em cứ thế mà đèo nhau đi.
Bên kia sông ấy là bóng dáng của dì út, dì đứng tuổi rồi nhưng giọng hát của dì vẫn vang dội sang bến bờ này. Tiếng hát dì ngân nga vang khắp cả một vùng trời, những câu từ bay bổng khiến con người không khỏi bồi hồi.
"Quê tôi chìm chân trời mờ sương
Quê tôi là bao nguồn yêu thương
Quê tôi là bao nhớ nhung se buồn
Là bao vấn vương tâm hồn người bốn phương”.
Những phút giây như chậm lại, tôi nhắm nghiền đôi mắt lại và lắng nghe hơi thở mình, lắng nghe nhịp tim đều đều. Đã bao lâu rồi không được thanh thản như thế này. Tôi cứ mãi chạy về phía trước mà quên mất nơi mình bắt đầu.
Dòng thời gian mở ra, tôi thấy mình nằm trong vòng tay mẹ âu yếm, vuốt ve gò má hồng hào, có nụ cười của bố nhìn về phía tôi và mẹ. Rồi khi đôi tay mẹ đặt lên vai tôi và dặn dò, khi ấy tôi đã chọn bước đi về một nơi phương trời mới. Hình bóng mẹ gầy gò vẫy đôi tay, mắt mẹ đỏ ngần, đôi môi run run rồi mẹ khuất dần, khuất dần. Tôi đi rồi, tôi rời nhà mảnh đất già cỗi này.
Khi mới đặt chân lên thành phố, nơi mà đất chật người đông, tôi cứ bị cuốn hút bởi những khối kiến trúc cao tầng, rồi nào những cửa hàng, siêu thị, khu mua sắm, khu vui chơi...Ôi biết bao nhiêu là thứ mới lạ, tôi chọn sống một mình trong một căn phòng trọ ở gần trường học, căn phòng cũng đủ thoải mái cho một người sống.
Mọi thứ tưởng chừng như rất hoàn hảo, tôi còn lên kế hoạch đi chơi, mua sắm rồi đi ăn... Nhưng những ngày ấy, nó chỉ nằm trong suy nghĩ của tôi mà thôi. Bởi lẽ mỗi ngày tôi đều phải cặm cụi học, chạy đua điểm số với những đám bạn, sáng thì học ở trường, chiều đến tôi đều toàn là những ca học thêm, cứ cắm đầu vùi vào đống sách vở cho đến khi ông mặt trời đã ngủ tự bao giờ.
Mệt lắm! Thật sự rất mệt, một mình tôi lẻ loi chống chọi ở nơi đất khách quê người này, nằm một mình trong căn phòng bé nhỏ xoay quanh chỉ là bốn bức tường lạnh lẽo, tôi nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ chiếc giường ấm mà hai chị em hay ngủ. Những giây phút ấy thực sự nó quá sức với tôi, bởi không phải cứ muốn là có được.
Tôi cố gắng rất nhiều nhưng kết quả đổi lại dường như chỉ là con số không. Tôi chậm lại một nhịp và nhìn lại những gì đã qua bỗng chốc nước mắt cứ giàn giụa trên đôi má xanh xao. Hình ảnh tôi vật vã trên đống sách, những lúc ngủ gật trên bàn học, những bữa cơm vội vàng chóng vánh để nhanh mà đi học cho kịp giờ.
Những sáng đôi mắt thâm quầng, môi khô khốc chả khác chi một cái xác sống vô hồn. Rồi vội ra hàng quán cô tư mua một ổ bánh mì nhét đầy bụng xong thì bước vào lớp học, tôi thấy bóng dáng nhỏ nhắn của mình gục trên chiếc bàn học trong giờ ra chơi, đôi mắt đỏ ngần những tia máu. Hình bóng ấy, tôi cứ nhớ mãi không thôi.
Để rồi khi đêm đến, một mình trên chiếc xe đạp cọc cạch đến lớp học thêm, trời đã sụp tối tôi vẫn cứ chạy, ánh đèn đường hắt hiu vàng vọt chẳng soi nổi đường tôi chạy nhưng tôi cứ vẫn tiếp tục. Vì chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài cố gắng, chân tôi mỏi rồi, mỏi lắm rồi những ánh đèn chói lóa kia khiến mắt tôi đờ đẫn. Chỉ mong chóng đến nhà trọ rồi nằm vật ra giường đánh một giấc thật dài.
Cơn gió nhẹ những buổi đêm khiến tôi rùng mình, lạnh lẽo, cô đơn, buồn tủi, bao nhiêu uất ức cứ tuôn trào theo dòng nước mắt. Tôi đã khóc rất nhiều, tôi nhớ những vì sao sáng chi chít trên bầu trời nhỏ của tôi. Những tia hy vọng của tôi ở tận phía chân trời, tôi chạy mãi nhưng chẳng với tới. Và rồi tôi quay đầu nhìn lại, tôi thấy bố vẫn ngồi bên hiên cửa sổ, tôi thấy mẹ vẫn đứng ở bến bờ sông ấy, họ nhìn về phía tôi và mỉm cười. Khoảnh khắc đó tôi biết đã đến lúc trở về.
"Đường về nhà sao thênh thang quá
Sông cuộn trào, cánh đồng bao la
Nắng vàng rực, trưa hè yên ả
Lũy tre làng đón người phương xa”.
Con đò năm ấy đưa tôi về, thấp thoáng bóng dáng của ngôi nhà quen thuộc hiện lên, ở gốc cây là dáng bố đang lúi húi đóng lại chiếc ghế gỗ, tôi từng bước tiến về, con bé út thế mà lại tinh mắt, từ xa thấy tôi liền vứt chiếc xa sang một bên mà vồ lấy tôi ôm ấp. Nó nức nở, tôi cúi xuống hôn vào đôi gò má đỏ ửng của nó, dỗ dành nó thôi không khóc. Vừa bước đến cửa tôi giữ bình tĩnh mà lấy hơi gọi.
"Bố, con về rồi đây."
Bố ngước mặt lên nhìn về tôi, khẽ mỉm cười rồi bố gọi mẹ.
"Bà ơi, con nó về rồi."
Trong cái khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi, ba cặp mắt nhìn nhau, lòng như trút bỏ hết mọi gánh nặng, giờ đây chỉ còn tình yêu thương trìu mến. Bố ôm hai mẹ con tôi vào lòng, giờ đây mọi thứ như được sống lại.
Nhìn lên bầu trời kia, những ánh sáng lẻ loi ấy nó vẫn ở bên tôi. Cơn gió nhè nhẹ thoáng qua, tôi nghe thấy tiếng gọi từ nơi phương trời đó. Thành phố vẫn đợi tôi. Những ánh đèn đường vẫn sáng mãi như những ngày nó đưa tôi đi.
Tôi thầm cảm ơn những gì đã qua, chúng đã cho tôi biết thế nào là trân trọng. Thành phố nhắc tôi nhớ về quê nhà, nhà nhắc tôi thương thành phố nơi xa. Tôi chỉ là một người lữ khách qua thời gian, những gì đã xảy ra chỉ còn là kỷ niệm. Xin giữ lại chút hồi ức để tình yêu này được trọn vẹn.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Có khi không chung đường lại hay
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.





