Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trong mênh mông lời ru

2021-08-14 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - “Mẹ, sau này con sẽ hát ru con của con như mẹ đã từng hát ru mấy anh em con. Con sẽ nói chính bà ngoại đã dạy cho mẹ hát được như vậy, và tất cả chúng con sẽ sống hạnh phúc. Mẹ hãy yên lòng”

***

Lúc nhỏ tôi rất thích nghe mẹ tôi hát ru, nhà tôi có ba anh em, anh trai tôi, rồi đến tôi, và nhỏ em út của tôi

Tôi nhớ nhà tôi có một cái võng được mắc ở hai cây xoan to trước sân, vào buổi trưa ai cũng thích nằm ở đó vì rất mát, mà không ai nói ra nhưng giờ đó là cả nhà cứ nhường cho út, một phần vì út là út của cả nhà, một phần vì út hay nhõng nhẽo, nhưng cái chính là út rất mê nghe mẹ tôi hát ru, giống anh tôi và tôi

 

“Ầu ơ, ví dầu cầu ván đóng đinh

Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi

Khó đi mẹ dắt con đi

Con đi trường học mẹ đi trường đời

Gió mùa thu, mẹ ru mà con ngủ

Năm canh chày, thức đủ vừa năm

Hỡi chàng là chàng ơi

Hỡi người là người ơi

Em nhớ tới chàng

Hãy nín nín đi con

Hãy ngủ ngủ đi con

Con hời mà con hỡi

Con hỡi con hời

Con hỡi con hời

Hỡi con”

Giọng mẹ tôi nghe da diết đến não lòng, út cứ vậy mà ngủ ngon lành trong lời ru ấy. Tôi và anh tôi biết không phải mẹ chỉ hát ru út ngủ mà đó là những khoảnh khắc lòng mẹ đang nhớ đến ba tôi. Ba tôi đã mất sau một cơn bệnh nặng khi út chỉ mới mấy tháng tuổi, một mình mẹ tảo tần nuôi ba anh em tôi, bây giờ út đã gần ba tuổi. Cả nhà ai cũng thương út vì út chưa kịp nhớ mặt ba

Mẹ tôi buôn bán ngoài chợ, các mặt hàng ly chén đủ các kiểu, sáng sớm mẹ đã tranh thủ dậy lo bữa sáng và bữa trưa cho ba anh em tôi rồi mới ra chợ, chúng tôi toàn ăn tại nhà chứ ít khi ăn bên ngoài lắm, rồi tôi phải đưa út đi mẫu giáo, dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ. Lúc đó tôi toàn học buổi chiều ở trường nên buổi sáng tôi tranh thủ làm hết mọi việc trong nhà để mẹ đỡ vất vả, xong là tự ngồi học, chiều mẹ tôi gửi hàng cho mấy bác bên cạnh rồi đi đón út

Những giọt mồ hôi của mẹ ngày nào được đổi bằng ba tấm bằng tốt nghiệp đại học của ba anh em tôi, nhưng mẹ lo xong đám cưới cho anh tôi thì mẹ cũng qua đời. Chúng tôi đã lớn lắm để biết nỗi đau mất mẹ là thấu tận trời xanh, mà khi anh em tôi đã vững vàng, đã tự đứng được trên đôi chân của chính mình, muốn chăm sóc muốn báo hiếu lại cho mẹ thì mẹ lại không còn nữa. Tôi đứng trước bàn thờ mẹ mà nói rằng:

“Mẹ, sau này con sẽ hát ru con của con như mẹ đã từng hát ru mấy anh em con. Con sẽ nói chính bà ngoại đã dạy cho mẹ hát được như vậy, và tất cả chúng con sẽ sống hạnh phúc. Mẹ hãy yên lòng”

Nhưng tôi đã nói dối mẹ rồi, chắc mẹ giận tôi lắm ở nơi đó

Hai chị em tôi lập gia đình, mỗi người đều có cuộc sống riêng tuy chẳng giàu có gì nhưng vui vẻ và thoải mái về tinh thần, còn anh tôi vẫn ở lại ngôi nhà của ba mẹ, vì anh là con trưởng và cũng để anh lo nhang khói cho ba mẹ chúng tôi

Tôi đi công tác nước ngoài đến tận ba tháng, có một lớp học nâng cao nghiệp vụ mà sếp tôi muốn tôi phải được học, vừa thăm dò phía đối tác bên đó để tiến hành các công việc cho công ty tôi sau này. Khi chỉ còn sáu ngày nữa là kết thúc khóa học, tôi nhận được tin anh tôi bị tai nạn và đã mất ngay sau đó

Mọi người không hiểu được nỗi đau của tôi lúc đó đâu, tôi gào thét trong tuyệt vọng và đau đớn vì không thể bay về được để nhìn anh một lần, vì chỉ còn mấy ngày nữa, nếu tôi bỏ ngang thì cả khóa học là vô nghĩa. Và còn vì anh tôi ra đi quá đột ngột, tôi là em ruột còn bị sốc nặng, tôi lo lắng khôn xiết không biết chị dâu tôi phải đương đầu ra sao với cú quật ngã quá lớn này của cuộc đời, vì vốn dĩ chị là mẫu phụ nữ yếu đuối, còn anh tôi luôn là bờ vai vững chắc để chị nép vào cả trong hạnh phúc cả trong gian nan

Mọi người biết không, còn chuyện này nữa, lúc đó chị dâu tôi đang có thai năm tháng, là bé thứ hai

Tôi đứng trước anh tôi, nghe nỗi đau ngày nào khi tôi mất ba mất mẹ như ùa về cùng lúc, cào xé tâm gan, nhưng cũng ngay giây phút đó, tôi hiểu ra, tôi không được ngã quỵ, anh tôi không cho phép tôi làm điều đó. Tôi phải mạnh mẽ để chị tôi còn có chổ để tựa vào, xem như tôi thay thế anh tôi, xem như đó là nguyện ước sau cùng anh tôi trối lại, dù tôi không thể bên anh phút tiễn đưa

Tôi gác lại công việc, xin nghỉ không lương một tháng sau khi báo cáo đầy đủ cho sếp những điều cần thiết của chuyến đi. Suốt trong tháng đó, ban ngày tôi ở nhà anh chị tôi, tối mới quay về nhà tôi, giống như tôi vẫn đi làm bình thường.

Điều tôi không ngờ là chị dâu tôi không bi lụy như tôi tưởng, tôi nghĩ là vì có em bé trong bụng chị nên chị đã không gục xuống, chị còn phải sống vì con và cho con. Nhìn chị đi lại lo lắng mọi chuyện, còn tốt hơn giỏi hơn lúc anh tôi còn sống nên tôi quá vui mừng, chị nói chị sẽ vừa làm ba vừa làm mẹ của các con chị

Đủ ngày đủ tháng, một bé trai chào đời trong niềm vui vỡ òa của cả gia đình, vì bé đầu là gái, mà anh tôi lại rất mong có con trai. Bé giống anh tôi như đúc, ngỡ như anh biết cả nhà quá nhớ anh nên đã quay về vậy. Không biết mọi người có tin ở chuyện tâm linh không, nhưng ai đến thăm cũng nói nhờ có anh tôi phù hộ mà bé lớn nhanh, ăn giỏi ngủ giỏi, còn chị tôi rất khỏe, như chưa từng vừa trải qua kỳ sinh nở, cứ luôn tay luôn chân suốt ngày chăm lo cho hai con

Một hôm con gái tôi qua chơi nhà chị, lúc về tôi thấy con vừa lật sách ra để làm bài tập mà miệng cứ lẩm nhẩm mấy câu hát. Tôi giật mình xao xuyến, đây là những lời mẹ tôi hay hát ru mấy anh em tôi ngày xưa đây mà

- Ai dạy con hát những câu này, hả Si?

- Dạ là mợ đó, con nghe mợ hát ru em mà con muốn khóc

Tôi đã dạy con phải gọi bằng anh theo đúng vai vế trong nhà, nhưng con cứ nói em có bé xíu mà bắt con gọi bằng anh nên con không đồng ý. Lúc con còn nhỏ tôi cũng đã hát ru y như thế nhưng sao con chưa từng hát lại

- Mợ hát hay lắm mẹ ơi, con ngồi bên cạnh nhìn em ngủ mà con thuộc luôn, nghe mợ hát mà con thấy nhớ cậu, mà sao mẹ không sinh em cho con, con mà có em con sẽ hát ru em y hệt như mợ.

Rồi như sợ tôi không tin, con cất tiếng hát, những câu hát ru nghe tha thiết và đong đầy tình thương con, có chút gì ai oán của nhớ mong, có chút gì buồn tủi rưng rưng đến chạnh long

 

“Em nhớ tới chàng

Hãy nín nín đi con

Hãy ngủ ngủ đi con”

 

Mắt tôi như đang mờ đi, kia là mẹ tôi đang ngồi bên võng, câu hát ru đong đưa theo từng nhịp võng đưa em tôi vào giấc ngủ say, kia là hai cây xoan trước sân nhà, kia là cái cổng nhà màu xanh mà anh tôi dù đã cho tôn tạo lại ngôi nhà cho mới hơn, cho đẹp hơn vẫn giữ nguyên vẹn những kỷ niệm tuổi ấu thơ mà anh luôn trân trọng và khắc ghi

Mẹ tôi ngày xưa như thế, chị dâu tôi bây giờ cũng như thế

Những lời hát ru cứ tỏa ra mênh mông trong ngôi nhà, vượt ra cả không gian bên ngoài, có phải chị tôi muốn nỗi nhớ được bay đến tận nơi anh tôi đang có mặt, để anh thấu hiểu được nỗi lòng người vợ. Còn tôi lại hiểu rằng, với gia đình tôi, những lời hảt ru ấy không chỉ để ru con, không chỉ là nỗi nhớ ngút ngàn, mà còn là nét đẹp truyền thống cần được giữ gìn dài lâu, khi mà hiện tại cuộc sống cứ cuốn con người ta theo bao nhiêu điều mới mẻ

“Con đi trường học mẹ đi trường đời”

Sao tôi cứ thích lời ru này, con gái, mai sau con cũng sẽ đi trường đời như mẹ, chưa biết chuyện gì đang ở phía trước, mẹ chỉ mong con đừng quên những lời hát ru hôm nay

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Replay Blog Radio: Xin lỗi vì em không thể tiếp tục yêu anh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top