Điều kỳ diệu sẽ đến với bố chứ? ( Thì thầm 225 )
2013-01-25 20:12
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team
Bố của con! Con không biết bắt đầu từ đâu nữa cả. Từng mảng ký ức cứ quay chầm chậm trong đầu của con. Muốn viết nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu...
3 năm trước, con tưởng mình cũng đã rơi vào tuyệt vọng. Vậy mà bây giờ sự thật lại dường như còn tuyệt vọng hơn cả khi đó nữa.
Ký ức ngày nhỏ của con là những ngày bố đi xa... Chỉ có mẹ chăm con và anh. Mỗi lần bố về sẽ đem theo 1 túi bơ thật to, chia đều cho mọi người, con ăn đến phát ngán luôn... Rồi những lần mẹ đưa con ra ga tiễn bố, lúc tàu chạy cũng là lúc mẹ khóc, con còn khóc to hơn... Mặt mũi lem nhem vì nước mắt, chỉ nín khi mẹ mua cho 1 món đồ chơi để dỗ dành. Con chỉ nhớ những ngày đó, những lần bố về chỉ đếm được trên đầu ngón tay! Nhớ món sườn sào chua ngọt không lẫn đi đâu được của bố. Nếu như hương vị của món xôi vò mẹ làm khiến con không thể nào quên thì món sườn xào chua ngọt của bố cũng làm con thèm thuồng không thôi. Mỗi lần bố nấu là con ăn sạch, vét sạch từ chảo. Con thèm quá...đã lâu rồi con không được ăn... Bố ơi, bố về nấu cho con đi...
Ngày mẹ ốm, có lẽ là khoảng thời gian con, mẹ, bố ở bên nhau nhiều nhất. Con hạnh phúc, khi đó con là 1 đứa trẻ rất hạnh phúc. Lúc nào được bố mẹ dẫn đi chơi! Mọi người bảo, con rất giống bố. Giống từ đôi mắt, cái miệng cho đến cả cái tính sáng nắng chiều mưa, lúc thì nóng tính nhưng lại sống rất tình cảm. Con vẫn luôn tự hào về bố, về mẹ!

Ảnh minh họa
Bố chịu khổ nhiều, rất nhiều rồi. Vậy nên, con cũng sẽ làm được, cũng sẽ mạnh mẽ như bố - mạnh mẽ như đứa con gái của quân nhân...
Đến tận bây giờ, con vẫn ân hận lắm. Ân hận vì không ở bên bố nhiều hơn, quan tâm bố nhiều hơn. Lẽ ra, là 1 đứa con gái, con phải biết tỉ tê, tâm sự với bố. Vậy mà, con lại chẳng biết phải nói như thế nào với bố. Con có thể nói yêu thương rất nhiều người, nhưng đối với gia đình lại khó khăn đến thế!
Bố đi xa nhiều, lúc ở bên chỉ biết chiều các con thôi. Có lẽ, do bố chiều quá, con hóa hư mất rồi! Những lần cãi ngang vs bố, cáu gắt,... Con xin lỗi, là 1 đứa con gái, đáng lẽ ra con nên khéo léo hơn trong lời ăn tiếng nói...
Năm lớp 5, bố là đại biểu đi dự đại hội cán bộ cao cấp, con được chọn đi vẫy cờ chào mừng ngày hôm ấy. Chỉ nhớ, năm đó con ngúng nguẩy đòi bố đi mua cho đôi dép quai hậu. Lúc bố ngồi ở bên trên dự đại hội, rõ ràng không xuống được, vậy mà , thấy các bạn có tiền ăn quà, con nằng nặc đòi bố xuống. Con hư quá bố nhỉ? Nhưng con biết, bố rất chiều con, yêu và thương con nhiều lắm. Càng nhiều hơn khi mẹ mất sớm, lại ở xa con nhiều năm...
Năm con học lớp 11, bố bị tai biến lần 1. Mỗi đêm, ngồi 1 mình trong căn nhà , con lại thấy sợ. Sợ lắm bố ơi...Đứa bạn con nó bảo, bố sẽ không bỏ con đi, không bỏ con đi phải không bố? Ngày ấy, nhìn thấy cô y tá tiêm cho bố rất đau. Con tự nhủ với lòng mình sẽ thi Y, sẽ đỗ ĐH Y đễ sau này tiêm cho bố. Chỉ đơn giản thế thôi...Vậy mà, con đã làm bố, làm cả nhà mình thất vọng vì kết quả thi tồi hơn thế gấp nhiều lần...
Đến hôm nay, con đã là sinh viên năm thứ 2 nhưng cũng đành bất lực nhìn bố trong đau đớn. Ngày con đi học, số lần con gọi về nhà đếm trên đầu ngón tay. Có những ngày bố rất nhớ con, gọi điện cho con liên tục. Vậy mà...con ở bên gia đình lại chẳng được bao nhiêu. Con vẫn nhớ, sáng hôm đó bố còn đưa con ra xe. Vậy mà...
Con bảo muốn làm cái này, cái kia cho bố. Nhưng đến giờ phút này con vẫn chưa làm được gì cả. Thèm được nghe bố quát mắng, thèm được nhìn thấy bố cười, nhưng sao khó quá...
Mỗi lần nhìn bố thều thào, mỗi lần người ta hút đờm, thấy bố đau đớn, con chỉ cố kìm lòng cho đừng rời nước mắt mà thôi. Trái tim con như bị ai bóp nghẹt ấy... Con biết, là 1 đứa con gái của bố, phải mạnh mẽ hơn nhiều lần. Nhưng con không làm được, con không được phép khóc, vì nếu con khóc, mẹ cũng sẽ khóc mất... Mỗi lần xuống bệnh viện, nhìn bố cứ yếu dần đi... Con thực sự không biết làm gì cả. Ngay cả khi bác sĩ bảo chuẩn bị tinh thần, con vẫn rất bình tĩnh. Con can đảm hay vì con vô tình hả bố? Con thật sự thấy lòng mình trống rỗng , không còn tí cảm giác nào nữa cả. Nếu như bây giờ cho con thứ gì để đập nát nó ra, hay đưa con đến 1 nới nào đó để gào thét và nhảy xuống. Có lẽ con sẽ ổn hơn lúc này...
Càng nghĩ tới, con càng ân hận và day dứt hơn. Về rất nhiều thứ... Con muốn khóc lắm, nhưng bây giờ con không thể làm thế được... Con mạnh mẽ lắm mà... Con vẫn không tin vào những gì đã được nghe bố ạ... Con vẫn muốn tin và hy vọng vào kỳ tích...Con ghét chính bản thân của con ngay lúc này. Rất ghét... Con yêu bố lắm, con thương bố lắm. Con yêu cả nhà mình nhiều lắm. Con chỉ cần những người quan trọng với con khỏe mạnh thôi. Bố ơi, con vẫn không tin đâu! Bố sẽ không bỏ con phải không? Vẫn sẽ xuất hiện kỳ tích phải không bố?
Con từng nghĩ mình rất vô tình, rất lạnh lùng. Nhưng mỗi khi những kỷ niệm ít ỏi về bố quay về khiến lòng con nhức nhối mãi.Thời gian quá dài khiến cho con cảm thấy sợ hãi, cảm giác như không còn ai ở bên con nữa. Con rất sợ nhưng lại phải luôn tỏ ra mạnh mẽ. Con phải làm sao đây? Ước gì, cuộc đời này đừng trêu ngươi chúng ta đến thế…
Nhưng sẽ ổn thôi bố ạ. Con vẫn thường an ủi mình như vậy. Không còn là cái đứa u sầu, nghĩ linh tinh nữa. Con sẽ vẫn mỉm cười và bước tiếp. Vì con là con của bố…!
Gửi từ Wind Monster kemocquevn@...
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.